Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 170: Có thể xưng tụng một tiếng Thần Tiên (1)

"Nếu ngươi là yêu quỷ trong núi, muốn cái gì, chỉ cần nói với chúng ta một tiếng là được. Con đường này chúng ta đã đi mấy chục năm, về sau cũng sẽ tiếp tục đi thêm mấy chục năm nữa, ngươi muốn cái gì chúng ta đều có thể mang cho ngươi. Nói không chừng sau này mỗi lần đi ngang qua nơi này, còn có thể ngồi xuống uống một chén trà với ngươi." Khách thương nói với Tống Du, "Nhưng nếu ngươi là muốn làm ác, hiện tại đang là giữa ban ngày, người bên phía chúng ta cũng không ít, không dễ ức hiếp, cũng không hề ngốc, sẽ không bị ngươi lừa, vẫn khuyên ngươi nên dẹp bỏ phần tâm tư này, đi tìm những người khác đi."
"Túc hạ hiểu lầm, ta thật sự là con người."
"Làm sao để chứng minh?"
"Thiên chân vạn xác, không cần chứng minh?"
"Ngươi có dám thề với Lôi Công không?"
"Núi này có Sơn Thần, vì sao lại muốn thề với Lôi Công?"
"Sơn Thần là vị nào? Tiểu nhân không biết..."
"Thôi được rồi, muốn thề với vị Lôi Công nào?"
"Chu Lôi Công thì sao?"
Tống Du cười cười, thuận miệng nói: “Xin mời Chu Lôi Công ở trên minh giám, ta nếu không phải người, sẽ bị sét đánh trúng."
Các khách thương hai mặt nhìn nhau.
Trong lòng biết rõ loại lời thề này chỉ sợ thật ra cũng không có bao nhiêu tác dụng, tuy nhiên vị Tống Du ở trước mặt này tính tình hiền hòa, ăn nói cũng ôn hòa hữu lễ, nếu có là yêu quỷ đi nữa, cũng không giống là loại yêu quỷ hung ác, lại thêm một thân đạo bào, hành tẩu trong núi còn mang theo một con hồng mã, chưa kể còn có thể thản nhiên thề thốt như thế, quả thực cũng đã khiến bọn họ thở ra một hơi.
Nghĩ lại, đối phương nếu thật sự là yêu quỷ, dám ở giữa ban ngày ban mặt động thủ với một nhóm người như bọn họ, còn hóa thành bộ dáng của một người tu đạo, thế thì đạo hạnh cũng sẽ không thấp, như vậy bọn họ cũng chỉ có thể xem như mình xui xẻo mà thôi.
Vậy thì không bằng hòa khí một chút, đừng chọc giận nhân gia, không sinh ra xung đột là tốt nhất.
"Đã hiểu lầm tiên sinh! Đắc tội tiên sinh nhiều rồi!"
"Không sao."
Tống Du vội vàng nói với bọn hắn: "Chư vị hành tẩu trong núi hoang, cẩn thận một chút vẫn hơn."
Loại khách thương vân du bốn phương này có cách đối nhân xử thể bảo mệnh của bọn họ, cho dù Tống Du đã gặp được rất nhiều lần, mỗi lần cũng vẫn sẽ cảm thấy thú vị.
"Tiên sinh không quen thuộc đường sá nơi đây, lại dám độc hành trong núi hoang, lại không phải là yêu quỷ, vậy thì nhất định là cao nhân, không biết tiên sinh tu hành ở nơi nào?"
"Không phải là cao nhân gì, chỉ là một người đi du ngoạn mà thôi, ban đầu tu hành tại huyện Linh Tuyền ở Dật Châu."
"Muốn đi đến Bình Châu vẫn còn có con đường khác, tiên sinh sao lại đi đến đây?"
"Đi đến huyện Tường Nhạc, thế nên đi đường này."
"Con đường này có yêu quái."
"Tại hạ gan lớn."
"Tối hôm qua tiên sinh ngủ ở đây sao?"
"Núi hoang vô chủ, khắp nơi đều có thể nghỉ ngơi qua đêm."
"Quả nhiên kẻ tài cao gan cũng lớn."
"Trong lòng bình thản, sẽ không sợ yêu quỷ." Tống Du cười nhìn về phía những người khách thương này, "Chư vị không phải cũng đi qua đây sao?"
"Chúng ta?"
Khách thương vừa đi vừa trò chuyện cùng Tống Du một phen, dù vẫn không có buông lỏng cảnh giác, nhưng cũng cảm thấy hắn không giống yêu quỷ, không còn phòng bị khắp nơi như trước, nghe vậy chỉ lắc đầu nói: "Một là chúng ta đã đi quen, biết nơi nào có thể tá túc, ngày nào đi nhanh một chút hoặc ngày nào đi chậm một chút là có thể vào đến trong thành hoặc quân trấn ở bên cạnh. Thứ hai là, chúng ta cũng là không còn cách nào khác, đây là con đường gần nhất để di chuyển giữa Bình Châu và Hủ Châu. Có một con đường khác mặc dù tốt hơn, tuy nhiên lại xa hơn, ở trên con đường kia tuy không có yêu tinh quỷ quái, nhưng sơn phỉ cường đạo cũng chưa chắc dễ nói chuyện hơn so với yêu tinh quỷ quái, chúng ta bất quá là vất vả kiếm chút tiền mà thôi, nào có nhiều lựa chọn như vậy."
"Có lý."
"Tiên sinh từng nghe nói qua, hàng năm đều có người mất tích ở đây, hoặc hàng năm đều có người gặp được quỷ trên đường này?"
"Xin lắng tai nghe."
Tống Du nhìn về phía những người khách thương này, nồi súp nấm nấu với thịt nguội ở trước mặt vẫn đang sôi lên ùng ục ục, hơi nóng bốc lên, hắn nói với bọn họ: "Uống một bát canh nóng không? Vẫn tốt hơn so với lương khô."
Khách thương lập tức cự tuyệt.
Tống Du lại cầm lấy túi quả dại được bọc lại bằng lá chuối tây: "Ta còn có một ít quả dại hái được lúc ở trong núi, nếm thử chút không?"
Khách thương vẫn tiếp tục cự tuyệt.
Tống Du cũng chẳng ngạc nhiên, cũng không hỏi lại lần hai.
Hành tẩu ở giữa ngọn núi lớn này, gặp gỡ người xa lạ, bất kể là người hay là yêu, trò chuyện vài câu thì vẫn có thể, thế nhưng vô luận là người hay là yêu, sao dám tùy tiện ăn đồ vật của đối phương?
Kẻ xấu có thuốc mê, yêu vật có biện pháp của yêu vật, dùng thủ đoạn bỏ thuốc mê vào đồ ăn thức uống của người khác là chuyện thường xuyên.
Tống Du cũng chỉ là hỏi tượng trưng một chút.
Có dùng lễ tiết, vậy là được rồi.
Chỉ nghe thấy vị khách thương bị phơi đến đen nhánh kia nói: "Những người đi trên đường này, chỉ thấy lên núi không thấy xuống núi thế nên người khác không biết được chuyện gì đã xảy ra với họ, bị yêu quái ăn cũng tốt, bị hổ lang ăn cũng tốt, đi bên trên bờ vực không cẩn thận trượt chân rơi xuống ngã chết cũng tốt, ai mà biết được? Ta chỉ biết năm ngoái Nhị thúc của ta có đi ngang qua nơi này, thế mà nhìn thấy vô số yêu tinh quỷ quái."
Có vị thiếu niên ở bên cạnh lập tức hỏi: "Yêu tinh quỷ quái gì? Làm sao gặp được?”
"Còn không phải là do gan lớn! Còn không phải là do không chịu ngồi yên hay sao!" Khách thương lắc đầu, "Đi mấy chục năm trên con đường này, chưa từng gặp phải đồ vật gì không đúng, thế nên cảm thấy cũng không có gì. Hôm trước đi có chút chậm nên không đến được nơi cần đến, vì vậy nghĩ rằng sẽ tá túc một đêm ở trên núi, kết quả nửa đêm lại cảm giác có ánh sáng, vừa mở mắt ra, phát hiện bản thân thế mà ngủ ở bên trong một thị trấn, đèn đuốc cực kì sáng, khắp nơi đều bày quầy và mở cửa hàng mặt tiền, người đến người đi, trên tay mỗi người đều cầm theo đèn lồng."
"Đèn lồng gì?"
Thiếu niên mở to hai mắt tò mò hỏi.
"Nó chỉ là một chiếc đèn lồng rất bình thường, không có tạo hình gì đặc biệt. Cũng không có gì khác biệt, chỗ khác biệt chính là ở người cầm đèn lồng.” Khách thương nói: “Thoạt nhìn, ta cứ nghĩ những người này chỉ là người bình thường, nhưng cẩn thận xem xét, sao có thể là người được?.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận