Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 81: Nơi đây cũng có tu hành (3)

Trung niên đạo nhân nghe không rõ, thấy rất phiền phức, thừa dịp tìm được đề tài để nói chuyện với Tống Du: "Tống đạo hữu đã nghe nói qua chuyện về miếu Nhạc Vương hiển linh chưa?"
Vốn chỉ là thuận miệng hỏi một chút, nhưng không ngờ Tống Du lại gật đầu.
"Buổi sáng vừa mới nghe nói qua."
"Ồ?"
Các vị đạo trưởng lập tới vểnh tai.
"Chỉ là hôm qua ở đây có đám tặc nhân lợi dụng thủ đoạn kỳ môn đi trộm cắp, sau đó bị nha sai ở Dật Đô phát giác, nha sai đến đây bắt người, lúc đám tặc nhân kia chuẩn bị chạy trốn, Nhạc Vương Thần Quân hiển linh, hàng sét đánh bọn họ.'.
"Thật chứ?"
"Hẳng là sự thật."
"Vậy ra thật sự là Thần Quân hiển linh." Trung niên đạo trưởng vội vàng nói, "Chúng ta nên đi vào trong miếu Thần Quân cắm nén nhang."
"Nên như vậy."
Tống Du cũng đi lên thắp nén nhang.
Chỉ là Thần Quân hôm nay không ở đây.
Sau đó tiếp tục đi dạo hội chùa.
Các vị đạo trưởng muốn mua một chút đồ dùng hàng ngày trong miếu, đương nhiên, chỉ mua những vật mà ở dưới núi không tiện mua. Tống Du thì mua cho hồng mã một cái lục lạc, còn mua thêm cái nối, áo tơi hoặc các loại đồ vật mà ở đoạn đường du lịch về sau cần dùng đến.
Thuận tiện cùng bọn họ xem lại vài trò ảo thuật.
Nhóm đạo sĩ hôm qua đi luận giao cùng bạn bè, hôm nay là lần đầu đi dạo hội chùa, dù cho mỗi năm đều đến, cũng là một năm chỉ được xem một lần, người trẻ tuổi tất nhiên là hưng phấn không thôi, đứng ở bên ngoài đoàn người không nỡ rời đi. Những vị trưởng lão cao tuổi này cũng tốt tính lại kiên nhẫn, thường sẽ ở bên ngoài chờ bọn họ, hoặc là cũng đi theo nhìn.
Những người diễn xiếc giang hồ này đúng là cũng có chút bản lĩnh.
Thiên chùy bách luyện là bản lĩnh thật sự, kỳ môn đạo pháp cũng là một loại kỹ năng.
Tất cả đều đáng giá để xem xét.
Nhất là những kỳ môn đạo pháp này, nhóm tiểu đạo trưởng xem đến thích thú.
Tuyệt đối đừng xem những đạo trưởng có thể tu trong một tòa đạo quan, nhìn quang vinh, chính thức một chút, thì sẽ cao quý hơn những người diễn xiếc giang hồ này.
Kỳ môn đạo pháp vốn không phân cao thấp, lại cực kỳ hiếm có, những kỹ xảo mà những người diễn xiếc giang hồ này truyền lưu lại, ly cung chùa miếu chưa chắc đã có. Nếu xem như có đi nữa, phần lớn người đều là đem cả đời để luyện cùng một loại kỹ năng, những người diễn xiếc trong nhân gian cũng chưa chắc đã bại bởi những đạo sĩ hoặc hòa thượng ở trong ly cung chùa miếu. Trên thực tế nếu bọn họ có thể chịu đựng được thanh tịnh, tìm ly cung chùa miếu tu hành, bằng bản lĩnh này, không khó để đạt được thành tựu.
Chỉ có thiên phú cùng nỗ lực, mới có thể kéo ra khác biệt.
Cứ như vậy đi dạo từ sáng sớm đến hoàng hôn.
Đợi đến lúc sắc trời đã tối tăm, hội chùa hôm nay lại có điểm khác biệt so với hôm qua, nhiều thêm rất nhiều lều vải đen. Lều vải có lớn có nhỏ, có người đứng ở cửa ra vào thu tiền, đưa tiền là có thể đi vào.
Các lão đạo trưởng ngược lại đã thấy qua một hai lần, đạo trưởng trẻ tuổi thì toàn chưa từng thấy qua, nghĩ đến vé vào cửa cũng không đắt, bọn họ từng người đi vào dạo chơi, nhìn việc hiếm lạ.
Một số lều cũng có chút đồ hiếm lạ, ví dụ như Khổng Tước có bộ lông vũ đen nhánh, báo trắng không tạp sắc, linh chi khổng nghe nói đã thành tinh vài ngàn năm văn vân. Một số thật sự có thể mở mang tầm mắt, một số khác lại chỉ là ỷ vào việc người ngoài không biết được, dùng để lừa gạc tiền bạc mà thôi.
Bên cạnh thường phát ra tiếng kinh hô hoặc phàn nàn.
Có một số là triển lãm các loại đồ vật dị dạng, kinh dị.
Thây khô biết cử động, người chỉ còn nửa thân trên, thậm chí còn có cả những đứa trẻ dị tật, lớn lên dị dạng.
Trong màn đêm này, có rất nhiều người cùng bạn mình đến đây tham quan, nhìn ra được bọn họ tuy sợ nhưng lại yêu thích thể loại triển lãm thế này, thậm chí càng sợ hãi lại càng thích, càng sợ hãi lại càng hưng phấn.
Xuất Vân đạo trưởng thân là nữ nhi, thường xuyên cảm thấy kinh dị, che mắt. Ứng Phong đạo trưởng tuy là nam tử, cũng thường thường lộ ra vẻ không đành lòng, muốn sớm ra ngoài.
Lều vải kế tiếp Xuất Vân đạo trưởng đã không còn muốn vào nữa, vừa vặn Tống Du cũng không muốn để Tam Hoa nương nương nhìn thấy những thứ này, vậy nên mời nàng ở bên ngoài chiếu cố Tam Hoa nương nương.
Mà ngược lại lòng hắn lại yên tĩnh, vừa nhìn vừa suy nghĩ sâu xa.
Đã nhìn triển lãm, vậy cũng nên đi nhìn xem quan.
Từ đây xem xét nhân tính, suy tư nhân tâm, ẩn ẩn cũng có thu hoạch.
Lều vải sau cùng thì là triển lãm dâm uế.
Tiến vào chỉ cần mấy đồng tiền, lúc đầu không biết, tiến lều vải mới phát hiện, trong ánh nến chập chờn, tràn đầy những người phụ nữ trần truồng.
Đương nhiên không có nhiều đường cong thướt tha, dung nhan mỹ lệ như vậy, chính là để cho đám nam nhân tiến vào thỏa mãn con mắt ham muốn. vào đây cơ hồ đều là nam nhân. Những người này hoặc là mịt mờ liếc trộm, hoặc là kết thành bè lũ cùng nhau đứng chỉ trỏ, cũng có người không rõ tình hình bước nhầm vào đây, rất nhanh đã rời đi, có tên gan lớn, thậm chí làm bộ đưa tay qua sờ.
Thấy có một đám đạo nhân tiến đến, thốt ra không ít từ ngữ giễu cợt.
"Đạo trưởng cũng thích những thứ này a?"
"Đạo trưởng tu hành ở đâu?"
"Sắc dục quả nhiên là bản chất của con người a ha ha!"
Trung niên các đạo trưởng tu dưỡng cao, chỉ mỉm cười đáp lại, không để vào tai.
Các đạo trưởng trẻ tuổi thì đỏ bừng mặt, cúi đầu không dám nhìn, hối hận vì tiến vào mà không hỏi rõ ràng từ trước, chỉ nghĩ nhanh nhanh ra ngoài.
Tống Du thì vẫn thong dong như cũ, ánh mắt chỉ hướng trên thân của các khán giả mà nhìn.
Thời đại chính là như vậy, nhưng lại không thể chỉ dựa vào cái này để phán đoán bản tính thiện ác của những khách quan này, vô luận là hành vi làm càn hay là thu liễm, cũng chỉ có thể đủ để phản ánh ra tính cách cùng ý nghĩ gần đây của bọn họ.
Hỏi, những người này là ai?
Đáp: Chỉ là người phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận