Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 485: Tượng thần trên thế gian đều nát bấy (1)

Núi Thanh Thành Dật Châu, Phúc Thanh Cung.
Một đám đạo sĩ đang tham gia khóa muộn.
Cái gọi là khóa muộn, không khác gì hơn là thắp hương tế bái tổ sư, thờ phụng thần linh, đọc kinh thư.
Nếu là đạo quán bình thường, người không nhiều, chỉ cần đọc như đọc sách là được, mà giống như là Phúc Thanh Cung dạng đại cung quan này, phải tụng đọc thuộc lòng, trước mắt một bên đọc một bên tấu nhạc, ném trừ tạp niệm, đi theo tiết tấu âm thanh mà đọc, còn phải yêu cầu đọc thật tốt. Về phần âm thanh, thì có dàn nhạc đạo giáo chuyên môn phụ trách, trống, khánh, linh, keng, trâm, chuông, nhiều loại nhạc khí, tấu lên kéo dài đạo vận.
Phúc Thanh Cung tại Thanh Thành càng ngày càng nổi danh, năm nay đạo quán lại mở rộng, từ dưới núi chiêu mộ mấy tiểu đạo đồng, khóa muộn lúc này cũng là đạo sĩ lớn tuổi mang theo đạo sĩ tuổi nhỏ cùng tu hành.
Năm đó hai vị đạo trưởng Ứng Phong, Xuất Vân, hiện tại cũng thành thục rất nhiều, tư lịch sâu không ít, bắt đầu dạy dỗ đồ đệ.
Chỉ nghe trong điện âm thanh tụng kinh không dứt bên tai, dư vị kéo dài, tiếng nhạc vang lên quanh núi.
Nhưng mà bên trong âm thanh đạo vận, lại có tiếng răng rắc nhỏ xíu.
Rất nhiều tiểu đạo sĩ trẻ tuổi cũng không có chú ý đến, đạo khúc vẫn tấu, y nguyên vẫn niệm theo tiếng tấu, chỉ có đạo trưởng có đạo hạnh có tu vi mới phát giác được không đúng, ngẩng đầu nhìn lên.
"Răng rắc...!”
Chỉ thấy trên thân tượng thần Lôi bộ chủ quan bên trái thần đài đột nhiên nứt ra một vết nứt, tiếp theo là đạo thứ hai, đạo thứ ba, lại còn đang nhanh chóng mở rộng.
"Bành...!”
Tượng thần từ bả vai bên phải đến dưới xương sườn bên trái hoàn toàn vỡ ra, đột nhiên rớt xuống, nện ở trên bệ thần.
Một khối này rơi xuống lại vỡ nát thành mấy khối.
Thân thể còn lại còn đang vỡ vụn rơi xuống.
Các đạo trưởng nhao nhao sững sờ ngay tại chỗ.
Những người còn lại cũng lần lượt có phát giác, âm thanh đọc càng ngày càng ít, nhạc đạo cũng càng ngày càng thưa thớt, khi tiếng chuông cuối cùng vang lên, đại điện gần như hoàn toàn yên lặng, tất cả đạo nhân đều ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm tượng thần Lôi bộ chủ quan trên bệ thần chia năm xẻ bảy, không biết phát sinh chuyện gì.
Sau một lát, mới có đạo nhân phân phó đồ đệ bên cạnh, đi thông báo cho quán chủ, mình thì dâng hương báo cáo thần linh, khẩn cầu gợi ý.
"Quán chủ quán chủ...
"Không hay rồi...
"Xảy ra chuyện rồi...!”
Đạo đồng tuổi nhỏ bối rối, mấy khoảng sân của đạo viện, cao thấp đều là thanh âm của hắn, nếu có khách hành hương ở lại trong đạo quán, đều bị dọa đến không nhẹ.
Âm Dương Sơn huyện Linh Tuyền, Phục Long Quan.
Tượng thần Lôi bộ chủ quan cũng được bày biện bên trong đạo quán, chỉ là trước tượng thần đã lâu không có hương hỏa.
Không riêng gì Lôi bộ chủ quan nhận phải vắng vẻ, trước mặt các tượng thần còn lại dường như cũng sạch sẽ, không người thắp hương, không người phụng nến, giống như là đạo quán đã thật lâu không có mở cửa.
Trên một chiếc ghế nằm trước đạo quán, một đạo thân ảnh mặc áo bào rộng rãi lẳng lặng nằm, tóc đã hoa râm, tựa như đang hưởng thụ thời gian, lại như thể đang hồi tưởng về quá khứ.
"Răng rắc...!”
"Bành...!”
Tượng thần sau lưng vỡ vụn, rơi tán loạn trên mặt đất.
Người nằm trên ghế ngay cả quay đầu lại cũng không.
"Bạch bạch, bạch bạch...!”
Một con chim sáo đen nhánh vẫy cánh bay tới, rơi vào trên đỉnh bên trái ghế nằm, quay đầu nhìn thần đài, lại cúi đầu nhìn lão đạo.
"Tượng thần bị vỡ!”
Thanh âm nói chuyện giống như là một người khiêm tốn.
"Ừm...!”
Thanh âm già nua mà lười biếng, lộ ra chính là một loại thong dong đối với nhân sinh và thế giới.
Chim sáo liền không nói lời nào.
Trong thành Trường Kinh, tin tức cũng đã lan truyền nhanh chóng.
Có người bước vào Quan Tinh Lâu, đêm đến thăm hỏi Quốc sư.
Quốc sư nghe được lại nheo mắt lại, bấm ngón tay mà toán, biểu lộ tùy thời mà dần dần ngưng trọng.
Có một tên yêu chui vào Hạc Tiên Lâu, bẩm báo tin tức.
Đại yêu một mực lưu ý lấy động tĩnh phương bắc lắng nghe, vừa cười nói Lôi bộ chủ quan kia sớm nên có kiếp nạn này, một bên vừa cười nói yêu vương phương bắc còn chưa chết được mấy con, ngược lại là thần linh không xứng với đức hạnh trước gặp nạn. Nhưng sau khi đợi đến lúc tiểu yêu thông báo tin tức rời đi, chỉ còn lại mình cùng với cái đuôi của mình, hai người cùng nhau thảo luận vài câu, lại nhịn không được cảm thán và lo lắng.
Cũng có người đem tin tức âm thầm ghi lại, muốn đợi sáng mai đem sự kiện xem như mới lạ kể cho đế vương hướng tới tiên thần chi đạo nghe.
Bách tính không có quan tâm loại sự tình này như vậy, muộn như vậy người còn ở đạo quán dâng hương chung quy là ít, nhưng mà phàm là gặp gỡ, biết được, cũng nhịn không được kinh hoảng.
Ở phía bắc và phía nam sông Dương Tử, trong bốn biển, bất luận chỗ nào, chỉ cần thờ phụng tượng thần Lôi bộ chủ quan và tượng thần lại hữu linh, tất cả đều vỡ nát tan tành.
Không biết đã có bao nhiêu đạo nhân và khách hành hương bị kinh hoảng .
Huyện Cảnh Ngọc Hòa Châu, đêm đã khuya.
Đường đi sớm đã không còn ai.
Đạo nhân vẫn như cũ một thân đạo bào, góc áo đều chưa từng xấu đi, chậm rãi hành tẩu, giống như là vừa rồi chuyện gì cũng không có phát sinh, một kiếm khách rút kiếm đi theo phía sau, còn có một con mèo Tam Hoa với những bước chân nhỏ bước tới.
Mèo Tam Hoa đến rồi đi, đánh hơi khắp nơi.
Hôm nay Thiên Cung thiếu mất một vị Lôi Công.
Về phần các đạo sĩ Huyền Lôi Quan, bất luận lớn nhỏ, đều đã giao cho Lưu quận trưởng cùng với nha sai trong huyện.
Nói đến Tống Du và Lưu quận trưởng gặp nhau cũng không coi là nhiều, theo Tống Du đến xem, có lẽ vị Lưu quận trưởng này không xưng được năng lực siêu quần, nhưng cũng không thể coi là kém, phụ tá có lẽ cũng không thể coi là mưu sĩ đỉnh phong, nhưng cũng được xưng tụng có chút tài trí lại có can đảm bày mưu tính kế, hết lần này tới lần khác để cho Lưu quận trưởng nghe lọt tai, hai người cộng lại, tạo thành Lưu quận trưởng, bản sự cũng là đáng giá được Tống Du tín nhiệm, nếu không phải như thế, cũng trị không được Phổ Quận này.
Mà Vĩnh Dương chân nhân cùng với các đạo trưởng trung niên của Huyền Lôi Quan, Tống Du dù không biết được bọn họ đã làm bao nhiêu chuyện ác, tuy nhiên chỉ là một hạng lấy người sống luyện chế khôi nhân, đã là tội chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận