Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 815: Trở thành một mảnh tiểu thế giới (3)

Tống Du muốn thử lại một lần nữa.
Đem bên trong Nghiệp Sơn này cũng ngăn cách với thế giới bên ngoài, tự thành một cái tiểu thế giới, âm khí và quỷ khí cũng không tiếp tục phiêu tán ra bên ngoài, nhân thần yêu ma cũng không được tiến đến, Âm quỷ Quỷ thành cũng không thể tuỳ tiện ra ngoài, sau khi mình rời đi cũng có thể đảm bảo Âm quỷ trong Quỷ thành không hề bị ai thàm muốn nữa, lại gặp tai họa.
Đồng thời cũng là để bổ sung thêm vốn cho việc đàm phán với Thiên Cung.
Tuy nhiên điều này phức tạp và khó khăn hơn nhiều so với phong ấn đơn giản ở Cánh đồng tuyết, hoặc sự thay đổi liên tục của âm dương theo bốn mùa thì phức tạp và khó khăn hơn nhiều.
Có thể sẽ tốn thời gian rất lâu. Tống Du ngược lại không gấp. Đây là một lần nỗ lực, là một lần xây dựng, cũng là một lần tu hành và một lần bố trí. "Soát...!"
Linh lực Bốn mùa như cũ từ trong tay hắn bay ra, một tia từng đạo, màu sắc không đồng nhất, từ gần đến xa, rơi vào trong núi, biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lưu lại linh vận vô tận, huyền bí ngàn vạn. Cầm âm tuyệt diệu tới làm bạn, cũng tương ứng với nó. Chậm rãi lại từ ban ngày đến ban đêm.
Đạo nhân vẫn như cũ ngồi xếp bằng ở bên trong ngọn núi cao, tỏa ra ánh sáng lung linh và lộng lẫy. Những âm hồn tiểu quỷ lần lượt trở về. Họ quan sát từ xa trong trận chiến kinh thiên động địa ngày hôm đó, đại yêu Đà Long kia cắt đứt dòng sông đem núi hoang hóa thành đầm lầy, ở giữa tại đầm lầy cùng với màn khói đen lăn lộn, Bạch Tê và cự nhân có thể so với đồi núi, còn có sau cùng cự thần kim giáp từ trên trời giáng xuống cùng với Địa mạch cự nhân, vừa đánh nhau, núi lở đất nứt, sắc trời thay đổi, nhật nguyệt mấy lần chuyển đổi lẫn nhau, Nó khiến họ nhớ đến những mô tả cực kỳ ngắn gọn trong thần thoại cổ xưa. Từng coi đó chỉ là tưởng tượng của cổ nhân...
Lời nói của Cự thần kim giáp kia mà nói bọn họ cũng nghe văng vẳng bên tai, đạo nhân đáp lại cũng là vang vọng đất trời, không thể nghi ngờ đều rung động thật sâu đến bọn họ. Xa xa có thể thấy được, cự thần ngã xuống đất, thần hồn câu diệt. Hồng thủy thối lui, xoay chuyển trời đất trở lại.
Đông đảo âm hồn tiểu quỷ thấy rõ lại thấy không rõ, chỉ mơ hồ suy đoán, bên bảo vệ bọn họ đã thắng, thắng đại yêu, thắng thần linh, chỉ là trong lòng sợ hãi, cũng không dám tuỳ tiện tới gần nơi này. Thẳng đến nghe được chiếu lệnh của tiên sư. Rất nhiều âm hồn tiểu quỷ lòng mang sợ hãi và thấp thỏm đi trở về vùng lân cận Nghiệp Sơn, mặt đất sớm đã thay đổi diện mạo, chỉ có Nghiệp Sơn này rõ ràng đã sụp đổ xem ra vẫn như cũ. Bầy quỷ trở lại Nghiệp Sơn, liền trông thấy một màn này. Trong núi không có Quỷ Hỏa, cũng không có phòng ốc, một mảnh vắng vẻ tối tăm, chỉ có vị đạo nhân kia ở trên đài cao ngồi xếp bằng bất động, vô số lưu quang ở trên người hắn xuyên tới xuyên lui, chiếu rọi ra mặt mũi và thân hình của hắn, đại yêu tựa như chưa từng khiến cho hắn rơi một sợi tóc, cự thần hạ giới cũng không có bất kỳ thương tổn gì tới hắn, thân mang thần quang, sáng tối giao thoa, trong lúc nhất thời giống như thần linh thuộc về bọn hắn. Tiếng đàn du dương, giống như tiên nhạc, xoa dịu một mặt sợ hãi thấp thỏm trong lòng bọn họ. "Tiên sư...!"
Không biết ai quỳ xuống trước tiên, nhất thời hét lên. Tống Du lần này lại tránh không khỏi, nhưng cũng mở to mắt.
"Không thể nhận, xin đứng lên!"
"Đa tạ tiên sư... Chúng ta...!"
Các quỷ hồn khàn khàn la lên, khóc không thành tiếng. Xác nhận hẳn là con quỷ đã bước ra từ bên trong Hỏa Ngục. Những người đã trải qua những năm tháng đen tối đều biết bóng tối khó khăn như thế nào, ánh sáng có bao nhiêu sự quý giá, mới biết được người có thể mang đến ánh sáng vào trong bóng tối giữa đất trời có bao nhiêu vĩ đại. Chỉ nghe phía trên truyền đến âm thanh của đạo nhân, quanh quẩn ở bên trong ngọn núi:
"Nhưng có quỷ hồn thừa cơ rời đi?"
"Tiên sư... Chúng ta còn có thể đi đâu?"
"Chúng ta không còn đường nào có thể đi...!"
"Chúng ta đều không đi...!"
Dưới đáy truyền đến một mảnh âm thanh lộn xộn. "Không cần lại sợ, hết thảy đều đã đi qua, chỉ là thành trì trong núi bị hủy cần phải làm phiền chư vị xây lại một lần nữa!"
Phía trên vẫn như cũ truyền đến âm thanh của đạo nhân, bình tĩnh ôn hòa, vang vọng trong núi:
"Đợi đến khi tất cả âm linh quỷ hồn lưu lạc bên ngoài đều trở về, liền giống như trước đây, chức trách đều không thay đổi, quy tắc không thay đổi, mỗi người quản lý dựa theo chức vụ của mình, chiếu theo sinh hoạt trước kia làm việc là được!"
"Cẩn tuân pháp lệnh của tiên sư!"
"Ta có việc phải xử lý, không cần để ý đến ta!"
"Vâng...!"
Đông đảo âm hồn tiểu quỷ vội vàng đi vào Quỷ thành, thành thành thật thật chờ lấy, đợi đến khi quan viên bên trong Quỷ thành lại trở về, đồng thời lặng lẽ nhắm vào nữ tử ở phía xa không quan tâm đến bất cứ điều gì, nhìn cũng không nhìn gì, chỉ cúi đầu đánh đàn. Bên trong tiếng đàn này có vô hạn mỹ diệu, từng tiếng đi thẳng vào linh hồn, khiến cho bọn họ không tự chủ được an tĩnh lại, tĩnh tâm lắng nghe. Sau khi trở thành quỷ thì khác biệt so với con người, không thể lại ăn ngũ cốc hoa quả, không thể lại nếm tư vị nhân gian, không có nhục thân, thật sự là không có nhiều thứ tốt, thực sự là thiếu không biết bao nhiêu niềm vui thú. Bầy quỷ đã nhớ không rõ mình đến cuối cùng đã bao lâu chưa từng có thời khắc tuyệt vời như vậy. Cũng có lẽ chưa bao giờ có...
Bạn cần đăng nhập để bình luận