Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 585: Thời gian sẽ trôi qua rất nhanh (2)

Đạo nhân chỉ cho là nàng muốn hỏi về lá cờ này, lại không nghĩ rằng nàng mới mở miệng, âm thanh nhẹ nhàng tinh tế, muốn hỏi lại là:
"Vì sao những người kia uống rượu lại biến thành như thế?"
Đạo nhân sắc mặt không thay đổi, một bên rửa mặt một bên trả lời:
"Bởi vì người uống rượu sẽ say!”
"Cái gì là say?"
"Cũng là như Tam Hoa nương nương đã nhìn thấy như thế, thần trí không rõ, mơ mơ màng màng, đầu váng mắt hoa, có khi còn muốn nôn mửa, ngủ một giấc tỉnh dậy sẽ còn đau đầu!”
"Vậy tại sao bọn họ còn uống?"
"Ai biết được!”
"Vậy tại sao Tam Hoa nương nương uống không say?”
Đạo nhân nhưng không có trả lời, mà chính là một bên lau mặt, một bên hỏi ngược lại một câu:
"Tam Hoa nương nương là người sao?”
"Đúng a...!”
Tam Hoa nương nương mười phần thông minh, tuy nhiên đạo nhân không có nói rõ, nhưng cũng tự mình nghĩ ra đáp án cho mình, lắc lắc đầu, liền cầm lá cờ đối với đạo nhân hỏi:
"Vật này dùng như thế nào?"
Đạo nhân dùng khăn lau khô tay, tiện tay khoác lên trên giá gỗ, nhận lấy lá cờ từ trong tay nàng.
Mặt cờ hình tam giác, màu xám đen, thoạt nhìn như là một tấm vải thô, lại cứng cỏi dị thường. Bởi vì là hình tam giác, nhìn giống như là một loại lá cờ nhỏ nào đó, người lớn cầm có cảm giác nhỏ, tiểu hài tử cần có cảm giác lớn.
"Hô...!”
Đạo nhân thổi một hơi khẩu khí vào lá cờ, sau đó đưa lại cho Tam Hoa nương nương.
"Đây là cờ triệu sói của vua sói, Lang Vương gọi Lang Kỳ, bây giờ bên trong còn có hơn hai trăm linh hồn con sói, Tam Hoa nương nương lấy linh lực làm dẫn, vung lên lá cờ, liền có thể hiển hóa ra ngoài. Tuy nhiên sói chỉ có linh vận mà không phải thực chất, có thể hiển hóa ra mấy con phải xem đạo hạnh của Tam Hoa nương nương!”
"Chúng nó sẽ cắn chúng ta sao?"
"Đàn sói dựa vào lá cờ này, lá cờ đã ở trong tay của Tam Hoa nương nương, lại là Tam Hoa nương nương tự thân dùng linh lực đưa chúng nó hiển hóa ra ngoài, chúng nó tự nhiên sẽ nghe Tam Hoa nương nương. Chỉ là Tam Hoa nương nương có lẽ cũng không am hiểu giao tiếp với sói, phải học tập thêm mới được!”
Tống Du dừng một lát nói tiếp:
“Nếu Tam Hoa nương nương không thích sói, sau này dùng quen thuộc, cũng có thể dần dần đổi thành mèo con!”
"Sói tốt! Sói hung dữ hơn so với mèo!"
"Nghe theo Tam Hoa nương nương!”
Tống Du cười nói:
“Tuy nhiên Tam Hoa nương nương là mèo không phải sói, linh vận bên trong lá cờ này đều là Lang yêu nhiều năm để dành được, đối với Tam Hoa nương nương mà nói, chính là có hạn. Nếu bị đao binh bình thường gây thương tích, dã lang sau khi chết linh vận tự sẽ trở về bên trong lá cờ, nếu bị một loại ma pháp nào đó có thể tiêu diệt tà khí, tiêu trừ linh hồn gây thương tích, liền dùng một con sẽ mất đi một con!”
Tam Hoa nương nương không biết nghe có hiểu hay không, suy tư một lát, cũng chỉ lắc lắc đầu, cầm lá cờ vung lên:
"Xoát!"
Một làn khói đen từ bên trong lá cờ bay ra, rơi xuống đất hóa thành ba con sói hoang.
"Ô?"
"Meo?"
Một tiếng trước đó là do con sói phát ra.
Con sói sau khi rơi xuống đất, liền nhìn chằm chằm Tam Hoa nương nương, chờ chỉ lệnh, tuy nhiên lá cờ đã đổi chủ nhân, Tam Hoa nương nương để nó cảm thấy lạ lẫm, nhất thời như có chút nghi hoặc.
Một tiếng sau đó thì là do mèo con phát ra.
Pháp lực của mình cao cường, thần thông quảng đại, sau khi sử dụng rất nhiều pháp lực, thế mà chỉ hiển hóa ra ba con sói... Điều này khác với con sói yêu mà nàng nhìn thấy hôm nay và nó cũng khác với những gì nàng nghĩ.
"Làm sao chỉ có ba con?”
"Tam Hoa nương nương không phải Lang vương, dùng tự nhiên không có thuần thục được như vậy, có thể dùng càng nhiều càng tốt!”
"Đúng nga...!”
Tam Hoa nương nương rất giỏi chấp nhận lời khuyên và lắng nghe mọi điều.
Tống Du thì đã nằm lên giường.
Cũng không có lập tức ngủ, mà chính là tựa vào trên giường, nhắm mắt lại suy tư sự tình.
Trong phòng Tam Hoa nương nương thì giống như là có được món đồ chơi gì mới, cẩm lá cờ vung tới vung lui, chơi đến không dừng lại được, cả phòng đều là thanh âm của nàng.
"Đến đây!
"Ngồi xuống!
"Kêu một tiếng!
"Ngao ô ngao ô!
"Các ngươi không thông minh!"
Đa số thời điểm lũ sói đều nghe không hiểu nàng đang nói cái gì, chỉ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm.
Tam Hoa nương nương thì rất có kiên nhẫn, từng lần một lặp lại.
Lặp lại đến mệt mỏi, liền mắng bọn chúng một câu.
Qua thật lâu, đèn mới được dập tắt.
Lá cờ đã đặt ở bên trong hầu bao.
Mèo Tam Hoa nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên giường, ngay tại cạnh giường nằm xuống, ngẩng đầu nhìn về phía đạo nhân - đêm tối chính là rào cản đối với con người, còn đối với nàng mà nói lại không trở ngại chút nào.
"Đạo sĩ?"
"Ừm!”
"Ngươi ngủ rồi sao?”
"Tam Hoa nương nương cảm thấy thế nào?"
"Không có ngủ...!”
"Tam Hoa nương nương thông minh!”
"Ngươi vì sao lại biết nhiều pháp thuật như vậy?”
"Ta đã nói với Tam Hoa nương nương, ta biết pháp thuật, đa số đều chỉ là nhập môn a!”
"Vì sao lại nhiều như vậy?”
"Khi còn bé cảm thấy trong núi nhàm chán, thế giới cũng nhàm chán, liền đành phải học pháp thuật, nhìn kỳ thư!”
"Nhàm chán!"
"Cũng chính là không thú vị!”
"Không thú vị!"
"Vâng!”
"Ngươi rất lợi hại...!”
"Không so được với Tam Hoa nương nương!”
"Tam Hoa nương nương sau này cũng sẽ trở nên lợi hại như vậy sao?”
"Có lẽ!”
"Có lẽ !"
"Tam Hoa nương nương thiên phú xuất chúng, lại chăm chỉ hiếu học, về sau nhất định sẽ vô cùng lợi hại!”
Lần này ngữ khí của đạo nhân khẳng định rất nhiều.
Trong thoáng chốc lại là nhớ tới những năm tháng ấy.
Kia là khi còn bé ở trong núi.
Trong núi thật sự rất nhàm chán, đa số thời điểm đều rất buồn tẻ, mà những thời gian này khô khan, một nửa là lão đạo bên trong đạo quán dẫn hắn chạy khắp núi non đồng ruộng, đi đến các khu chợ và thị trấn, bốn phía trừ yêu, còn có một nửa chính là chiêm nghiệm qua các loại cổ thư, chuyện xưa và các loại pháp thuật cảm thấy hứng thú kỳ diệu.
Bất giác hắn lại nghĩ đến lão đạo sĩ kia.
"Phải mất bao lâu?”
Trong đêm tối âm thanh của Tam Hoa nương nương truyền ra.
"Chớ có gấp a, Tam Hoa nương nương!”
Giọng nói của đạo nhân nhàn nhã cất lên:
"Thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn so với tưởng tượng của Tam Hoa nương nương!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận