Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 850: Chẳng lẽ đây là báo ứng? (2)

Tối nay trên trời có nhiều mây, không thấy được nhiều sao.
Quan nhân trẻ tuổi hết lòng tuân thủ hứa hẹn bảo vệ lấy bí mật, cũng ghi nhớ lời của đạo nhân, duy trì sựu tỉnh táo.
Chỉ là hắn không thể cam đoan sau khi mình ngủ mất có thể vào lúc bình minh đúng giờ tỉnh lại, cho nên một khắc cũng không dám ngủ.
- trước nửa đêm cùng với đám người đến từ Nghiêu châu Lãng Châu kia thậm chí du khách từ châu khác đến cùng nhau uống rượu ca hát, đợi đến nửa đêm về sáng mọi người phần lớn đều yên tĩnh lại, hắn liền đi tìm những người khác không ngủ nói chuyện trắng đêm, và khi thực sự buồn ngủ, liền đứng lên trên đất bằng phẳng dạo bước ở trong núi, dùng móng tay tự véo chính mình.
Truyền thuyết có người đã từng gặp qua thần tiên thượng nhiệm thừa dịp lúc ban đêm đăng thiên, quan nhân trẻ tuổi một đường đi xuống, phát hiện không ít người cũng còn chịu đựng thâu đêm, đoán chừng mục đích cũng là không khác mình là mấy. Không phải vậy cũng là muốn đợi mặt trời mọc. Quan nhân trẻ tuổi thật sự là lại đi tìm vị đạo trưởng họ Tống kia một chuyến, lấy một chén cháo nóng để uống. Chỉ là lúc hắn đi Tống đạo trưởng đã ăn xong, ngồi xếp bằng trên đất, nhắm mắt dưỡng thần, ngược lại là Đồng nhi còn đang thức, múc cho hắn một chén cháo tràn đầy nhất.
- quan nhân trẻ tuổi vốn chỉ là muốn một chén cháo trắng, không nghĩ tới lại là có thêm thịt khô xé nhỏ cùng nấm hoang dại, mùi thơm mặn mòi của thịt khô và vị tươi ngon của nấm hoang được kết hợp với nhau, chỉ thêm một ít muối, cũng là mỹ vị thượng đẳng, không nói ở phía trên núi lớn này, dù là bên trong huyện thành dưới chân núi, tại Dương Đô phồn hoa như mộng, nó cũng là một món ngon núi non hiếm có. Vị cao nhân này ngược lại thật sự là sẽ hưởng thụ. Vị Đồng nhi kia cũng thật sự là khéo tay. Không chỉ có khéo tay, còn rất hào phóng, nhìn hắn uống xong cháo, còn đem mình canh thịt nấu cùng với nấm hoang dại chia cho hắn cùng uống, cũng là tươi ngon không thôi. Hắn tìm thấy được không ít chuyện linh tinh cần phải làm, và cuối cùng đã vượt qua được thời gian đến trời gần sáng. Đây là thời điểm gần nhất để tỉnh ngủ. Đó là thời điểm gần nhất với những giấc mơ. Đó cũng là thời điểm mọi người ngủ sâu nhất và những người thức dậy rất dễ cảm thấy mệt rã rời. Rất nhiều du khách chờ thần tiên đăng thiên cả một đêm, nhưng ngay cả một chút động tĩnh cũng không có chờ được, thất vọng lại mệt rã rời, không khỏi đồng loạt ngủ thiếp đi, người còn đang kiên trì càng ngày càng ít. Quan nhân trẻ tuổi vẫn như cũ cắn răng duy trì sự tỉnh táo. Chân trời đã ẩn ẩn hiện ra một tia ánh sáng màu trắng bạc, vầng trăng sáng vẫn như cũ treo cao, chỉ là bị mây che phủ, không nhìn thấy chân dung, chỉ có thể nhìn thấy phía sau mây lộ ra ánh trăng mông lung, giống như là được che đậy bởi một tầng đèn lưu ly. Bỗng nhiên một làn gió tươi mát thổi qua.
- "Hô...!"
Quan nhân trẻ tuổi chợt cảm thấy một trận buồn ngủ dâng lên. Cùng lúc đó, một vài người vẫn còn tỉnh táo nằm trên mặt đất cũng lập tức ngã xuống, thậm chí mấy quan nhân trẻ tuổi trước đó còn đang nhỏ giọng nói chuyện, phàn nàn đợi uổng công một đêm trong vô vọng cũng không có động tĩnh gì nữa, chỉ còn lại vị quan nhân họ Vi đang nỗ lực duy trì sự tỉnh táo, răng đều nhanh cắn nát. "Không đúng!"
Quan nhân trẻ tuổi dùng sức lắc đầu thật mạnh, phát giác được có gì đó không đúng, cũng lập tức nhớ tới lời nói của Tống đạo trưởng. "Trước khi thần tiên đăng thiên, phàm nhân đều sẽ thiếp đi... "Sương mới đêm nay trên đầu ngọn cỏ...!"
Quan nhân trẻ tuổi nhất thời cố nén cơn buồn ngủ, gần như là ngã xuống, vừa vặn bò đến một gốc cỏ dại bên cạnh. Mượn ánh trăng mông lung ngọn cỏ có cảm giác ẩm ướt. Quan nhân trẻ tuổi cũng không quan tâm, há mồm liền ngậm vào. May mà không người ở nơi này. Sương mới hình thành đêm nay ngậm vào chỉ cảm thấy lạnh lẽo trong miệng, mang theo mùi cỏ tươi thơm ngát, sau cùng còn có một ít mùi vị bùn đất. Truyền thuyết kể rằng đây là thức ăn cho yêu quỷ trong núi, cũng là đồ uống cho một số vị thần, Tống tiên sinh thì nói có thể giúp người duy trì sự tỉnh táo. Quan nhân trẻ tuổi sau khi uống vào, cũng không có ngay lập tức khôi phục sự tỉnh táo, và hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi gió núi gây buồn ngủ, mà chỉ là thoáng thư thái một chút, không đến mức lập tức mê man đi. "Còn có...!"
Quan nhân trẻ tuổi cũng không quan tâm đến thứ gì khác, chỉ tiếp cận sang đám cỏ tươi khác, thậm chí đưa tay giật cỏ tươi xuống, đem hạt sương theo ngọn cỏ này rót vào bên trong miệng. Không biết ăn bao nhiêu, cũng không biết qua bao lâu. Không biết có phải thật sự có hiệu quả hay không, hay là chỉ lo ăn hạt sương mà quên đi giấc ngủ. Đợi đến khi hắn cảm giác trời đất đột nhiên sáng hơn mấy phần, gió núi trong bất tri bất giác sớm đã dừng lại, quan nhân trẻ tuổi ngạc nhiên xoay người, quay đầu nhìn lại, nhưng thấy mây trên bầu trời vốn dĩ che phủ mặt trăng cũng bị thổi bay, lộ ra chân trời một vầng trăng trong sáng, kèm theo ánh sáng của bầu trời, bất luận là Tôn Giả Sơn phía trước giống như một lão giả, hay là phương xa núi non trùng điệp, đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Lại một đám mây khác bị gió đẩy ra. Đột nhiên, như thể cánh cổng trời được mở ra. Trên bầu trời thật sự có thêm một cánh cổng trời, khí phái hoa lệ, thần quang loá mắt, các gian nhà và tháp phía sau cánh cổng đều mang màu sắc cổ kính, mây và sương mù lượn lờ, như ẩn như hiện, tựa như Thiên Cung. Không biết từ nơi nào truyền đến tiếng nhạc, lúc đầu nó mờ nhạt, chỉ có thể loáng thoáng nghe được, nhưng khi cẩn thận lắng nghe, nó ngày càng trở nên rõ ràng và dễ chịu hơn.. "Tiên nhạc...!"
Quan nhân trẻ tuổi sững sờ nhìn chằm chằm trên trời nhỏ giọng thì thầm, mở to hai mắt, không chớp mắt. Một bóng người xuất hiện ở cổng trời. Đã có thần quan thượng thiên, cũng có thiên binh thiên tướng. Dường như có ai đó đang nhìn xuống. Quan nhân trẻ tuổi vội vàng vén y phục lên, che khuất khuôn mặt, chỉ xuyên qua một đường nhỏ nhìn về phía bầu trời, cũng nhìn quanh mặt đất. Trên mặt đất có người đứng dậy thăng thiên thành tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận