Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 169: Các ngươi là người hay là yêu? (2)

Còn về ngọn núi mà hắn đã đến tối hôm qua...
Làm gì còn có đại lộ rộng lớn hay thị trấn náo nhiệt sầm uất, cũng càng không có đèn đuốc sáng trưng. Nếu có vậy cũng chỉ là một ngọn núi hoang cằn cỗi, một khu rừng bằng phẳng và một con đường hẹp ở giữa mà thôi.
Tống Du cười cười, không nói gì.
Cũng không lâu lắm, hắn lại tiếp tục lên đường.
Tiếng chuông của con ngựa vang lên leng keng, quanh quẩn trên những dãy núi lớn chập trùng đầy mây mù bao phủ.
Tống Du tay chống gậy trúc, đi lần lượt hết ngọn núi này đến ngọn núi khác, Tam Hoa nương nương cũng hóa thành hình người, cầm cây gậy trúc nhỏ của nàng, học theo Tống Du, mỗi một bước đi đều phải chống xuống đất một cái.
Không biết đã đi một con đường bao xa, chỉ biết thái dương dần dần lướt qua trên đỉnh đầu, bóng tối cũng đang nghiêng từ bên này phủ sang bên kia.
Khi đến gần tháng ba, ánh nắng mặt trời cũng càng thêm gay gắt.
Tam Hoa nương nương bỗng nhiên từ phía sau chạy cộc cộc cộc đến vượt qua Tống Du, cầm cây gậy trúc nhỏ của nang giao lên cao cao, không chạy được bao xa đã chệch khỏi đường mòn trên núi, lao sang đường đất bên cạnh, nhìn về phía trước.
Sau đó nàng quay đầu lại nói với Tống Du:
"Phía trước có nước!"
"Được."
Tống Du nói cảm ơn với nàng, bảo nàng đi xuống.
Sau một khúc cua, quả nhiên nghe được tiếng nước, một con suối trên núi chảy xuống từ ngọn núi bên phải, tạo thành một thác nước nhỏ, ở phía dưới chảy ra một dòng suối nhỏ. Bên cạnh còn có một mảnh đất bằng phẳng, cỏ mọc cạn, có người đi trước đã ở đây dùng đá xây vài cái bếp nhỏ, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, có bao nhiều người từng dùng qua.
Vì thế quyết định ở lại chỗ này nghỉ chân, giải quyết vấn đề cơm trưa.
Dù chỉ là tạm nghỉ lại, Tống Du cũng gỡ xuống túi ống trên lưng con ngựa, sau đó vỗ vài cái vào người nó, nói một tiếng vất vả với nó, liền để nó tự đi gặm cỏ tươi ăn.
Tống Du tính toán, thịt nguội mua đêm qua vẫn còn lại một cân, , nấm mà hắn mua cũng được bọc kín trong lá chuối tây, ngay cả trái cây dại hái được trên những dãy núi chập trùng vừa rồi cũng không bị nghiền nát, vừa lúc nghỉ tạm ở đây, hắn sẽ canh nấm thịt nguội, chắc hẳn sẽ càng tươi ngon hơn canh nấm khô cằn của tối hôm qua.
Làm ra quyết định liền bắt đầu sửa soạn.
Sau khi ra ngoài một thời gian dài, kỹ năng nấu cơm nơi núi rừng hoang dã đã trở nên thành thục, chỉ thấy động tác của đạo nhân nhanh nhẹn, nhẹ nhàng, không chút chần chừ, nữ đồng cũng tích cực nhặt củi, tích cực nhóm lửa.
Chẳng mấy chốc, trong chốn núi rừng đã bốc lên khói bếp.
Lúc này đạo nhân không có việc gì để làm, thế là hắn nửa nằm dưới bóng cây bên cạnh, vừa ăn quả dại, vừa quan sát nữ đồng bên cạnh: "Nếu Tam Hoa nương nương muốn đi chơi, cứ để ta nhóm lửa là được rồi."
"Ta sẽ tự đốt!"
"Vậy thì cứ giữ lửa nhỏ như vậy là được, với bản lĩnh của Tam Hoa nương nương, nhất định sẽ không gây ra sai sót gì chứ."
"Sẽ không!"
"Tam Hoa nương nương cũng biết nấm chưa nấu chín là có độc sao?"
"Mèo không ăn nấm!"
"Mèo Tam Hoa thì sao?"
"Mèo Tam Hoa cũng không ăn!"
"Vậy thì cũng không thể ăn canh cùng thịt nguội."
"Ta sẽ không ăn vụng!"
"Được..."
Đạo nhân nheo mắt lại, chuyên tâm hưởng thụ sự thanh nhàn của giờ phút này, đồng thời cũng tinh tế lĩnh ngộ một phương thiên địa trong khoảnh khắc yên bình này.
Ngày mùa xuân đầy nắng thật là thoải mái, không lạnh cũng không nóng, gió xuân thổi qua, còn mang theo chút hương thơm của cỏ tươi cùng hoa dại. Ngọn núi này yên tĩnh và tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng gió, chỉ có tiếng ngựa gặm cỏ và tiếng chuông đung đưa nghe leng keng, vào giờ phút này trong sự hài lòng không tránh khỏi có cả cảm giác muốn độc hưởng ánh sáng mùa xuân của cả một phương thiên địa. Mặc dù bụng trống trơn, nhưng có một nàng mèo con giúp nhóm lửa nấu canh, mình chỉ cần chờ đợi, rất nhanh sẽ có thể nếm thử món súp nấm tươi ngon mềm mọng. Khoảnh khắc thanh nhàn bất ngờ này, không hiểu sao, nó dường như còn khiến người ta mê muội hơn nửa ngày bình thường.
Dần dần cũng đến lúc mùi thơm nồng đậm.
Tiểu nữ đồng đang canh lửa, đột nhiên ngẩng đầu lên, rướn cổ, l nhìn về phía xa.
"Có người đến!"
Tống Du hơi mở mắt ra, nhìn theo ánh mắt của nàng.
Chỉ là đường núi quanh co, nhìn đến không bao xa đã bị núi non cách trở, căn bản không nhìn thấy gì cả.
Sau một lúc, mới mơ hồ nghe thấy tiếng chuông leng keng, leng keng, dường như có không ít người đang đến. Lại chờ một lúc, tiếng chuông dần dần trở nên rõ ràng, một đội khách thương xuất hiện ở cuối đường núi.
Bọn họ bao gồm bốn năm người trưởng thành có làn da ngăm đen, hai thiếu niên tầm mười mấy tuổi, dắt theo ngựa la, mang hàng hóa đi về hướng này.
Tống Du ngồi dậy một chút.
Ở đây có bãi đất trống, có nước suối, vốn là nơi khách thương thường lui tới nghỉ chân, khi nhóm người này nhìn thấy Tống Du, mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ thận trọng nhìn hắn mấy lần, lại đi đến suối lấy nước uống, sau đó bọn họ ngồi vây chung một chỗ, lấy lương khô chia ra ăn.
Canh nấm của Tống Du cũng đã sắp nấu xong, hắn từ dưới gốc cây đứng dậy, múc đầy một bát, cho Tam Hoa nương nương thêm nhiều thịt, hắn lại chủ yếu chỉ múc nấm và canh ăn cùng với màn thầu là chính.
Khách thương không ngừng dò xét nhìn về phía Tống Du.
Tống Du cũng thỉnh thoảng liếc mắt nhìn bọn họ một chút.
Cuối cùng, có một khoảnh khắc hai bên nhìn trúng lẫn nhau.
Một thương nhân gầy gò làn da ngăm đen mỉm cười gật đầu hành lễ với Tống Du, Tống Du cũng vội vàng cười đáp lại lời chào của đối phương.
Thế là đối phương liền chắp tay với hắn, hỏi:
"Tiên sinh từ đâu tới đây? Lại muốn đi đến đâu?"
"Tại hạ từ huyện Tường Nhạc đến, muốn đi tới huyện Nam Họa Bình Châu." Tống Du hỏi lại: "Các vị lại là từ đâu tới đây?"
"Chúng ta chính là từ huyện Nam Họa đến, đang muốn đi tới huyện Tường Nhạc."
"Kia thật là trùng hợp."
"Con đường này chủ yếu cũng là đường từ Nam Họa đến Tường Nhạc, từ Bình Châu đến Hủ Châu. Tuy nhiên có rất ít người đi theo đường này, số người có thể đi xuyên thẳng qua con đường này càng hiếm thấy." Khách thương kia cười cười: "Hầu hết những người đi theo con đường này đều là những khách thương thường xuyên qua lại giữa Bình Châu cùng Hủ Châu như chúng ta.”
"Thì ra là thế."
"Tiên sinh cũng đi xuyên qua con đường này?"
"Lần đầu tiên đi." Tống Du đáp, "Ta là nhân sĩ ở Dật Châu, du ngoạn đến Hủ Châu, giờ muốn đi tiếp tới Bình Châu."
"Lần đầu tiên đi?"
"Đúng vậy."
Khách thương giống như có vẻ rất kinh ngạc, lại dò xét từ trên xuống dưới Tống Du một lần, sau đó lại nhìn sang phía tiểu nữ đồng bên cạnh, nàng đang bưng bát không để ý đến chuyện gì khác, một lòng chỉ lo ăn thịt trong bát, dần dần nhíu mày, sau đó , quay đầu nhìn người bạn đồng hành bên cạnh, không biết đang thầm tương tác cái gì.
Chốn núi rừng này nhất thời trở nên vô cùng an tĩnh, chỉ có hai thiếu niên còn lại cảm thấy bối rối không hiểu chuyện gì, nhưng cũng cảm giác được bầu không khí không ổn.
Chỉ nghe vị khách thương kia đột nhiên mở miệng hỏi:
"Các ngươi là người hay là yêu?"
"Tại hạ là người."
Tống Du không chút hoang mang, thành khẩn trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận