Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 113: Kể chuyện dưới cây (2)

Có người còn bắt đầu nuốt nước miếng.
Còn có người hỏi ở đó có những món gì, nữ tử cũng nhất nhất đáp lời.
Nói hai câu về chuyện ngoài lề, nàng lại quay trở lại câu chuyện, kể tiếp: "Ăn uống no đủ, mọi người đều giải tán, ta không muốn đi, nên tùy tiện tìm một chỗ ngủ lại. Ngủ đến nửa đêm, cảm giác có người đẩy ta, vừa mở mắt nhìn thì ra là một lão đầu. Ta nhìn quần áo hắn mặc trên người có chất vải rất tốt, hơn phân nửa là chủ nhân của gia đình này, mà tuổi của hắn cũng lớn, ta cũng không có cảnh giác nhiều, về sau hồi tưởng lại, có người có thể thừa dịp ta ngủ say không biết từ lúc nào tới gần bên cạnh ta, đẩy ta ta mới tỉnh, ta hẳn là sẽ lập tức rút đao.
"Về sau hắn nói chuyện với ta, hỏi ta là ai.”
"Ta nói ta là cháu gái bà con xa của người trong quan tài, hắn nói hắn không biết ta, ta nói ta từ nhỏ đã lên núi học võ, hắn nói người kia không có cháu gái.”
"Ta còn đang định thêu dệt chút chuyện, kết quả nghĩ lại, ta đều đã ăn uống no đủ, ngày mai phủi mông một cái bỏ đi, mà ta tiền lễ cũng đã cho, lạy cũng đã lạy, ăn ngươi một bữa cơm lại thế nào? Chẳng lẽ các ngươi còn có thể bắt ta nôn ra hay sao?"
Cánh tay nữ tử kẹp lấy trường đao, tay phải đánh tay trái, bộp một tiếng:
"Ta cứ việc nói thẳng, ta chỉ là đi ngang qua, đi nhầm đường, mang đồ ăn đã ăn hết, đói đến không còn cách nào khác, nhìn nơi này có người bày tiệc, cho nên tham gia buổi lễ, ăn một bữa cơm.”
"Lão đầu kia cười cười. Lão nói rằng hầu hết những người ở đây lão đều không biết, có một số người trong đấy đã không gặp lão trong hơn mười năm nay. Một số người mỗi lần đến không chỉ đến tay không, mà còn đòi tiền khi rời đi. Những người khác chỉ đến vì một bữa ăn ngon mà còn không lạy lấy một cái. Về phần những người bạn mà lão từng quen biết, cho dù bây giờ họ chưa chết, cũng đều đã già, đều không thể đi nổi nữa, nên cũng không thể đến, những người đến hôm nay còn không chân thành bằng tên ăn chực như ta.”
"Ta cũng cười.”
"Về sau ta cùng hắn trò chuyện thêm một hồi, đến khi cảm thấy buồn ngủ, thì ngủ."
Dưới cây cổ thụ không hề có thanh âm nào khác.
Mấy người lớn như có điều suy nghĩ, bọn trẻ dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm nàng, Tam Hoa nương nương tuy cảm thấy leo lên trên cây bắt chim chóc chơi rất vui, nhưng nàng vẫn chọn ngồi nhu thuận bên người Tống Du, dùng cái đuôi vòng quanh chân nhỏ, cúi đầu liếm láp lông nơi bộ ngực mình, muốn chải nó thật chỉnh chỉnh tề tề.
"Ngủ một giấc tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày thứ hai, sương mù mông lung, có người đến tìm ta, nói ta là khách quý, muốn mời ta lên bàn trên ngồi, ăn bàn tiệc tốt nhất.”
"Cái này còn cần suy nghĩ sao?”
"Khẳng định là lão đầu đêm qua cùng ta trò chuyện rất hợp ý, cảm thấy con người ta không tệ, bởi vậy mới khiến vãn bối đến mời ta.”
"Kết quả trên đường đi bọn họ nói với ta, là đêm qua bọn họ nằm mơ, mơ thấy phụ thân đã mất nói với bọn họ, ta chúa gái bà con xa đã lâu không gặp của hắn, để bọn họ chiêu đãi ta thật tốt một phen. Bọn họ sau khi tỉnh ngủ vừa kinh ngạc lại vừa cảm thấy thần kỳ, thương lượng với nhau xong, thì đến tìm xem thử, kết quả không nghĩ tới thật đúng là tìm được ta."
Lúc này bọn trẻ đã kinh ngạc đến hô ra tiếng.
"Ta mới đầu còn không tin, kết quả ta tiến đến trước quan tài xem xét... A, không biết các ngươi có biết không, nơi này khi xử lí tang lễ, lúc làm pháp sự quan tài không đậy kín nắp mà chừa ra một khe hở, đợi sau khi làm xong pháp sự mới đóng kín nắp quan tài rồi mang lên núi chôn, cho nên khi ta tiến tới liền có thể nhìn thấy người bên trong quan tài.
"Ta đến gần nhìn xem".
"Đúng là lão đầu tối hôm qua!”
"Y phục cũng giống hệt!"
Bọn trẻ kinh ngạc mở to hai mắt.
"Sau đó thì sao?"
"Về sau ta ở lại ăn thêm một bữa no nê thôi, thời điểm ta đi bọn họ còn chuẩn bị đùi gà, thịt khô cùng bánh bao cho ta, tìm người chỉ đường cho ta, còn nhất định phải cho ta năm lượng bạc."
"Năm lượng bạc là bao nhiêu tiền?"
"Đại khái khoảng sáu ngàn đồng tiền."
"Sáu ngàn là bao nhiêu?"
"Dù sao rất nhiều."
"Ngươi có lấy không?"
"Ha ha sao có thể? Một khoản tiền lớn như vậy, ta làm sao có thể lấy? Ta chỉ là đi ăn cơm, ăn uống no đủ cũng đã nên đi, tuy nhiên đùi gà cùng thịt khô ta lại thực sự mang về sư môn, cho sư phụ và các sư huynh đệ của ta đều nếm thử, ăn ngon cực kì."
"Oa..."
Nữ tử kể chuyện này, so với chuyện lúc trước lão nhân đã kể, đã không quá kỳ bí cũng không quá đáng sợ, nhưng đây là chuyện nàng đích thân trải nghiệm, hơn ở chỗ chân thực đến từng chi tiết, thêm vào thần thái cảm xúc lúc kể chuyện, đều là thứ câu chuyện của lão nhân không thể sánh bằng.
Mà câu chuyện này tự có sự thú vị riêng của nó, bọn trẻ có thể không hiểu được sự kỳ diệu trong đó nhưng vẫn là cảm thấy rất thích.
"Kể thêm một chuyện đi."
"Nữ đại hiệp lại kể thêm một chuyện đi .'.
"Tỷ tỷ ! ".
"Thật là dẻo miệng! Ta đúng là nhiều lần gặp qua yêu ma quỷ quái, cũng đã được nghe kể không ít, bất quá hôm nay không muốn kể." Nữ tử nói xong, lại nheo mắt liếc nhìn chăm chú vào đạo sĩ bên cạnh , thấy đạo sĩ kia bộ dạng trầm tư như có điều suy nghĩ, không khỏi cười nhẹ một tiếng, nói với bọn trẻ: "Có một vị đạo sĩ đứng ngay bên cạnh, sao các ngươi không đi quấn lấy hắn, quấn lấy ta làm gì?"
Bọn trẻ nghe vậy, lại nhìn về phía Tống Du.
Có lẽ vì lúc trước cùng nữ tử ở chung cho bọn nó kinh nghiệm cùng dũng khí, nên đã cùng nhào tới quấn lấy hắn đòi nghe kể chuyện.
Tống Du đúng là không chịu được.
Đã đứng nghe lâu như vậy, cũng không thể bỏ đi.
Hắn cũng không nghĩ tới, vài ngày trước trên thuyền mới kể không ít chuyện, hiện tại lại muốn ở đây kể nữa.
Những mà cùng một câu chuyện không nên kể hai lần.
Nên kể cái gì bây giờ?
Tống Du nhìn bọn trẻ trước mặt, thấy bọn nó vừa nghe kể không ít chuyện đáng sợ, chuyện nữ tử vừa kể, đã hòa hoãn một chút, nhưng chỉ sợ cũng chỉ là tạm thời, một khi về nhà, vào ban đêm, hơn phân nửa là sẽ bị dọa đến ngủ không yên, thậm chí suốt một đoạn thời gian đều sẽ bị ám ảnh...
Hay là kể một câu chuyện bớt dọa người thêm chút nữa.
Thế là hắn cúi đầu nhìn chăm chú mèo Tam Hoa đang nằm nhu thuận bên chân: "Ta cũng sẽ kể một chuyện ta đích thân thấy qua, về một ngôi miếu mèo thần bên vệ đường, chuyện về một con mèo đã tu luyện thành thần mèo."
Mèo Tam Hoa nghe tiếng ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn chằm chằm hắn.
Tống Du lại chỉ là cười khẽ:
"Đại khái vào lúc cuối mùa hè đầu mùa thu năm ngoái, cũng chính là nửa năm trước, trên đường ta xuống núi du ngoạn, đi ngang Kim Dương Đạo, nhìn thấy một cái miếu nhỏ, trong miếu nhỏ cung phụng không phải người, cũng không phải tiên, mà chính là một con mèo..."
Tống Du giọng nói tinh tế kể.
Trên mặt nhịn không được mang theo ý cười.
Mèo Tam Hoa mới đầu không hiểu, về sau cũng bắt đầu bối rối.
Thời gian thường thường mang đến cho ta một loại cảm giác thôi miên. Hoảng hốt nhận ra đã trôi qua thời gian nửa năm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận