Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 194: Trên núi Vân Đỉnh có người đến (1)

Tống Du ngồi xếp bằng bên trong mái che, lẳng lặng cảm thụ linh vận của Kính Hồ, cũng cảm thụ sự mát mẻ của màn đêm.
Dường như có thứ gì đó đang thoắt ẩn thoắt hiện từ từ bay tới gần.
Là nguyện lực của mọi người.
Tống Du không có ý muốn đi về phía thần đạo bên kia, hắn chưa bao giờ tiếp thu nguyện lực này, thế nên cũng không biết nguyện lực này là từ đâu mà đến, cho nên lúc này chỉ phất tay một cái, để bọn chúng tự động tiêu tán.
Bất tri bất giác, trời đã sáng.
Mặt hồ vẫn trơn nhẵn như gương, trên mặt nước bay đầy khói lạnh, phiêu đãng như mây, lại phản chiếu một bầu trời xanh thăm thẳm, làm cho con thuyền tựa như không phải đang trôi trên mặt nước, mà là đang trôi ở trên trời.
Thời tiết hôm nay tốt, ánh nắng ban mai sáng sủa tươi đẹp.
Bên ngoài truyền đến thanh âm của chủ đò:
"Tiên sinh!"
Mèo Tam Hoa lập tức mở mắt quay đầu nhìn qua.
Tống Du cũng mở to mắt, đứng dậy đi ra ngoài.
Thanh âm của chủ đò truyền đến không ngừng:
"Tiên sinh mau ra đây nhìn xem, hôm nay có thể nhìn thấy núi Vân Đỉnh đấy! Vận khí này thật đúng là tốt, rất ít người có thể nhìn thấy núi Vân Đỉnh vào lúc sáng sớm!"
Tống Du đi ra ngoài, ngước mắt lên nhìn.
Khí trời cực kỳ sáng sủa, một tòa núi cao ở nơi xa đã hiện ra hình dáng, nó tựa như đang lơ lửng ở trên trời, một vòng mây trắng quấn quanh bên hông sườn núi, vòng quanh dưới chân núi chính là Bích Hồ.
Tuy đã có thể thấy được, nhưng nhìn thấy nó như ẩn như hiện bên trong mây mù là có thể đoán ra được là Ngọn núi kia không chỉ rất cao, mà vẫn còn ở rất xa!
"Tiên sinh cũng đừng thấy núi Vân Đỉnh này nhìn tựa như đã ở gần ngay trước mắt, tuy từ đây đi bộ vẫn có thể đi tới nơi, nhưng đừng nói đến đỉnh núi, nếu là không ngồi thuyền qua đó, muốn đến dưới chân núi thôi cũng đã tốn đến gần hai ba ngày." Chủ đò đứng ở đầu thuyền cũng ngẩng đầu ngắm nhìn tòa tiên sơn khá nổi danh kia, mặc dù không có chứ cứ nào chứng thực rằng ở trên kia thật sự từng có thần tiên, những cố sự gặp được thần tiên phần lớn cũng là do người xuống núi thuận miệng kể lại, nhưng những con người ở tại Kính Hồ nhờ vào hồ này cùng núi này để làm kế sinh nhai, ai lại không sinh ra sự kính trọng với nó cơ chứ?
"Đợi ta chở tiên sinh trở lại trên bờ, tiên sinh nếu tìm được ngựa của mình, tiểu nhân cũng khuyên tiên sinh không nên đi đường bộ, mà nên tìm một chiếc thuyền lớn khác có thể chở ngựa mà đi. Hồ này rất lớn, lại còn rất dài, từ bên này chèo thuyền qua đến bờ bên kia tuy là gần, nhưng cũng đã mất đến nửa ngày, nếu muốn đi đường vòng, thì không biết phải đi đến bao xa."
"Đa tạ chủ đò."
Tống Du đáp lời chủ đò, cũng đã thu hồi lại ánh mắt nhìn tòa tiên sơn, nhìn xuống phía dưới.
Mèo Tam Hoa cũng theo hắn đi từ trong khoang thuyền ra, lúc này nàng đang duỗi người, vừa cong lưng vừa chổng mông lên, đầu lưỡi trắng hồng nhả ra thật dài, cuốn lại, sau khi duỗi xong tấm lưng mỏi mệt thì đứng lên, liếc về phía hắn một cái sau đó mới đem ánh mắt nhìn về ngọn núi như ẩn như hiện ở phía bên kia hồ.
Như thế này nhìn lại, ngọn núi này như thể đang lơ lửng trên không trung.
"Mời chủ đò chở chúng ta trở về."
"Được rồi."
Một canh giờ sau.
Thuyền cập bờ.
Chủ đò nhìn vị Tiểu tiên sinh này lên bờ, lại trông thấy ở phía xa có một con Hồng Mã buộc chuông đang đi tới.
Con ngựa này quả thật là một con ngựa Bắc Nguyên, bản thân nó cũng không cao lắm, nhưng cũng là một con ngựa tốt vừa rắn chắc lại dùng bền, cũng thường được dùng trong quân đội. Con ngựa này dáng dấp thấp bé hơn đa số ngựa Bắc Nguyên, nhưng lại nhìn rất có linh khí, đêm qua thấy không rõ, hôm nay nhìn lại, mới phát hiện con ngựa này thậm chí ngay cả dây cương cũng không có. Không chỉ có không có dây cương, mà ngay cả trên lưng nó cũng không có vết tích từng được đặt yên ngựa.
Khó trách ban đêm không sợ bị trộm.
Con ngựa không có dây cương, tên đạo tặc nào muốn trộm nó đi, sợ là cần phải có bản lĩnh điều khiển ngựa đã.
Đây thật là mở mang hiểu biết.
"Tiên sinh đi thong thả."
"Đa tạ chủ đò."
Chủ đò chỉ thấy vị tiên sinh này chắp tay với mình, sau lập tức xoay người tiến về phía trước, con ngựa sau lưng chở theo túi ống, thành thật theo sau, mèo Tam Hoa thì bước từng bước nhỏ, chạy đến đằng trước ngửi hoa, bọn họ cuối cùng vẫn là không chọn ngồi thuyền đi qua hồ, mà nói rằng muốn nhìn cảnh sắc ven hồ nhiều hơn.
"Ách..."
Chủ đò chậc lưỡi một cái.
Tối hôm qua thấy không rõ lắm, ban ngày nhìn lại một lần nữa, phong cảnh của Kính Hồ này quả thật rất tốt.
Tối hôm qua phản chiếu ráng chiều, phản chiếu tinh quang, hôm nay chính là phản chiếu là toàn bộ trời xanh, mặt hồ cũng bởi vì vậy mà biến thành màu xanh lam. Tựa như trong hồ nước có một chiếc gương khổng lồ, hồ này có vô số đảo nhỏ tự, hình dáng của chúng đa dạng, giống như tranh vẽ bên trên giấy tuyên, tăng thêm rất nhiều điểm nhấn cho hồ nước này, khiến cho nó không còn đơn điệu, làm nó trở nên vừa tinh xảo lại thanh tú.
"Chúng ta lên bên trên ngọn núi kia ư?" Mèo Tam Hoa ngửa đầu cao cao nhìn lên ngọn núi bên kia, lúc đi đến nơi không người nàng mới lên tiếng hỏi.
"Đúng vậy."
"Giống như ở trên trời."
"Đúng vậy."
"Giống như rất xa."
"Tam Hoa nương nương muốn đi không?"
"Tam Hoa nương nương đi theo ngươi."
"Được."
Phong cảnh tuyệt đẹp, lại có thêm Tam Hoa nương nương làm bạn, tâm tình Tống Du thật sự rất tốt.
Bước chân đều trở nên nhẹ nhàng.
Đi không bao xa, hắn liền trông thấy bên đường có một loại thực vật, mọc ra rất nhiều quả nhỏ có màu lục, liền cười cười, nới với mèo Tam Hoa: "Tam Hoa nương nương mời xem, quả Thương Nhĩ Tử ngươi sợ nhất kìa."
"Nơi nào?"
Mèo Tam Hoa quay đầu nhìn qua, thiếu điều muốn nhảy dựng lên.
"Đừng sợ."
Tống Du xoay người cầm lên một quả, là giật xuống từ trên cây, cầm ở trong tay tùy ý thưởng thức.
Mèo Tam Hoa thấy thế thì không khỏi giật nảy cả mình.
Vậy mà không bị đính vào trên người hắn?
Không hổ là đạo sĩ có đạo hạnh cao thâm.
Thấy hắn có ý định đưa cho mình, thế là nàng vội vàng lui lại, hất đầu nói: "Nhanh vứt bỏ đi! nhanh vứt bỏ đi!"
Tống Du cười, xem ra nàng thật sự rất sợ.
Không chỉ có Thương Nhĩ Tử, Mao Cư Tử cũng có.
Càng đi tới trước, nhìn thấy được chúng mọc không ít.
- Giải thích về "Thương Nhĩ Tử", Thương nhĩ là cây thảo hay còn gọi là cây Ké đầu ngựa, phắc ma, có tên khoa học là Xanthium strumarium L., thuộc họ Cúc. Quả của nó gọi là Thương Nhĩ Tử, dùng để làm thuốc.
Thương nhĩ tử là vị thuốc quan trọng chủ yếu trị bệnh viêm xoang, viêm đa xoang, viêm mũi dị ứng mà các bài thuốc gia truyền thường sử dụng.
Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận