Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 205: Lại là nhân gian có trích tiên (1)

"Quan nhân, xin thứ cho tiểu nhân hộ vệ bất lực! Đêm qua tiểu nhân đã định ở đỉnh núi trông coi quan nhân cùng tiên sư, còn nghĩ vạn nhất đợi lát nữa quá muộn sẽ nhắc nhở quan nhân, cũng không biết sao, đột nhiên cảm giác buồn ngủ quá, tiểu nhân ráng chống đỡ một hồi, lại cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt có ảo giác, còn không có lấy lại tinh thần, đã ngủ mất. ".
"Không sao, không phải tội của ngươi. ".
Thôi Nam Khê khoát khoát tay, ngẫm lại mới nói: "Xác nhận tiên sư tĩnh toạ tu hành, tụ hút thiên địa linh khí, nắm toàn bộ nhật nguyệt tinh hoa, chúng ta vốn là phàm nhân, hưởng thụ không được, lúc này mới buồn ngủ... Những dã thú mãnh cầm trong núi tất nhiên cũng là có Linh trí, bị đạo vận của tiên sư hấp dẫn, lúc này mới tới tìm kiếm tiên duyên. ".
"Nguyên lai là như thế... ".
Tư Nhạc vội vàng hướng quan nhân chắp tay.
Chỉ cảm thấy quan nhân quả nhiên là người yêu thích tiên đạo trường sinh, đổi người khác, nào biết được nhiều thứ như vậy.
Lúc này lại nghe quan nhân hỏi: "Sau khi ngươi tỉnh ngủ, có cảm giác gì?".
"Chỉ cảm thấy toàn thân sảng khoái, một mảnh thư thái. ".
Tư Nhạc thành thành thật thật đáp, "Từ khi tiểu nhân trà trộn giang hồ, thấy nhiều chém giết tranh đấu, thật lâu không tiếp tục ngủ qua một giấc ngon như vậy. ".
"Ta cũng kém không nhiều. ".
"Tiên sư... ".
"Thôi thôi, gặp phải đã là hữu duyên, có khi quá nghiêm khắc quá nhiều, tạp niệm quá nhiều, ngược lại không tốt. ".
Thôi Nam Khê khoát khoát tay, "Chỉ là chúng ta đã đáp ứng tiên sư, sau khi xuống núi không đề cập tới tên tiên sư, lại là tuyệt đối không thể tuỳ tiện vi phạm, nếu không không nói xin lỗi đoạn duyên phận này, xin lỗi hậu lễ của tiên sư, chỉ sợ cũng không tốt. ".
"Cái đan này... ".
"Ăn trước đi, đợi lâu chỉ sợ tiên khí sẽ tiêu tán. ".
"Tốt!".
Hai người đều ăn vào đan dược.
Hai mặt nhìn nhau, lại chờ một lát, tạm thời chưa có cảm giác gì, Tư Nhạc lúc này mới hỏi:
"Quan nhân cần nghỉ ngơi một chút lại đi qua?".
"Cũng không mệt mỏi, cứ đi qua đi. ".
Thôi Nam Khê thở sâu, "Vẫn là ta đi trước, như thế thì nếu ta nếu vô ý tay trượt chân trượt, ngươi cũng có thể giúp được ta một chút. ".
"Tuân lệnh!".
Tiên đan đã vào bụng, cũng không cần lo lắng nhân tính cùng tà niệm, có thể thoải mái đi qua.
Mà lúc này khác biệt lần trước, hai người đều cảm giác tinh lực dồi dào, thần đài thư thái, lúc đầu Tư Nhạc có thể nhẹ nhõm đi qua dây xích, tốc độ càng nhẹ nhõm, quan nhân lúc đầu có chút gian nan cùng nguy hiểm, thế mà cũng một lần cũng không có bởi vì tay trượt chân trượt mà suýt nữa ngã xuống.
Chỉ là sau khi qua dây xích, không có nhìn thấy tùy tùng vốn nên nên chờ đợi ở đây, con lừa và bọc hành lý cũng không thấy.
Ngược lại là trông thấy bóng lưng tiên sư rời đi ở xa xa.
Nắng sớm phương xa chiếu xuống còn đỏ hơn cả lá đỏ, mặt đất không biết mọc cỏ gì, toát ra ra màu trắng như tuyết, dày đặc giống một khối thảm dày, bị gió thổi đến lung lay hướng về cùng một phương hướng. Ở trong khung cảnh núi rừng mùa thu tuyệt mỹ này, một con đường không nhìn ra từ nam đến bắc, một đạo nhân mang ngựa chạy chầm chậm, vẫn là thớt ngựa đỏ thẫm này, vẫn là chở đi bao bồ, nhưng đã đi rất xa.
Vừa qua khúc ngoặc, liền nhìn không thấy.
"Hồng Tu này!".
Còn không bằng một con ngựa.
Quan nhân không khỏi thầm mắng.
Thế nhưng trách không được tùy tùng.
Hai người mình đêm qua một đêm chưa về, trên chỗ này gió cực kì lớn, tùy tùng đợi đến ban đêm còn không chờ được người, tất nhiên sẽ đi đến địa phương có thể tránh gió qua đêm, mà bây giờ chính là sáng sớm, có lẽ vẫn còn chưa dậy.
May mà xuống núi cũng chỉ có một con đường, hai người mình đi xuống, tất nhiên có thể gặp được hắn.
Thế là hai người thương lượng, bắt đầu xuống núi.
Có lòng muốn đuổi theo tiên sinh, nhưng trước đó đã tạm biệt, lại đuổi theo ngược lại không đẹp. Hơi tăng tốc chút cước bộ, nhưng lại không thể không vừa đi vừa nhìn hai bên, sợ tùy tùng tìm nơi tránh gió ở ven đường, sợ hai người mình đi qua sẽ bỏ lỡ hắn, có khi còn phải hô hai tiếng, bởi vậy đi rất xa cũng không có đuổi kịp tiên sinh.
Cùng nhau đi tới, bên cạnh vẫn là cảnh thu này, lại hình như có chỗ khác biệt.
Có chút không đúng, lại nói không ra.
Đi rất xa cũng không có nhìn thấy thân ảnh của tùy tùng.
" Hồng tu này!".
Quan nhân lần này dừng lại.
Hai người thương lượng lẫn nhau, cảm thấy có thể là nửa đường bỏ lỡ, cũng có thể là tùy tùng đợi đến ban đêm còn không có đợi đến bọn họ, gọi bọn họ cũng không có trả lời, lại nghĩ tới ban ngày bọn họ qua dây sắt kinh hô, cảm thấy bọn họ không có thuận lợi thông qua dây sắt, mà đã rơi xuống, cho nên mang theo con lừa và bọc hành lý xuống núi.
Kết quả xấu nhất chính là tùy tùng tối đêm trước đi tìm địa phương qua đêm chờ bọn hắn, kết quả trên núi có độc trùng mãnh thú, lại có sơn yêu tinh quái, không có vũ nhân bảo hộ, vô ý gặp phải thì mạng không còn.
Hi vọng không phải như vậy.
Xuống núi thì nhanh hơn lên núi nhiều.
Thường nhân đến đi một ngày, có lẽ chân sớm đã run, thế nhưng có lẽ là tác dụng kỳ diệu của tiên đan, hai người cũng không có chút khó chịu, duy nhất tương đối chật vật chính là một đường không có cơm ăn, trong bụng rỗng tuếch.
Từ sáng sớm đi đến hoàng hôn, nhanh đến bên hồ.
Dần dần đi đến chỗ trước đó hái lê, suy nghĩ mấy người mình lúc trước lưu lại mấy quả, cũng không biết có bị người đến sau hái sạch hay không, muốn đi xem, nếu vận khí tốt, cũng có thể no bụng. Nhưng lại chỉ thấy một gốc cây lê tràn đầy trái, trên cành cây đâu chỉ mấy quả, chỉ sợ cũng không chỉ mấy chục quả.
Hai người hai mặt nhìn nhau, cẩn thận thẩm tra đối chiếu.
Xác thực đúng là nơi này, là gốc cây lê này.
Chỉ là trước đó rõ ràng hái gần hết cây lê chỉ còn mấy quả, vì sao lại tươi tốt nhiều quả hơn trước? Nhánh cây trước đó bị đạp gãy, vì sao thương tổn mới đã thành miệng vết thương cũ?
Lại liên tưởng đến lời nói tiên sư ban tặng...
Liên tưởng đến những truyền thuyết thời gian trôi qua càng nhanh trong núi...
Trong lòng hai người lúc này mới bối rối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận