Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 749: Lấy tiền tài của người trừ tai hoạ cho người (1)

Trong núi ban đêm thực sự yên tĩnh.
Chỉ có tiếng nước cùng với âm thanh liếm láp rất nhỏ.
"Soạt...!"
"Bẹp bẹp...!"
Hồ yêu vẫn như cũ ngồi ở trên cây liễu, khi thì lay động hai chân, so với ánh trăng trong nước còn trắng hơn, khuấy động bọt nước, khi thì lại cúi người xuống từ trong hồ múc ra một bụm nước, mặc kệ nó trượt xuống, mọi chuyện đều như cũ, tự chăm sóc bản thân, giống như là một động vật nhỏ trong núi đang chơi đùa với nước, có thể trong lúc giơ tay nhấc chân, nhưng lại đẹp đến mức không tưởng nổi, giống như là cố ý như thế.
Chỉ là đạo nhân bên cạnh lại chỉ nhắm mắt ngồi xếp bằng.
Thân thể của mèo con cũng nằm sấp lấy, cúi đầu vào trong chén nghiêm túc liếm láp, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, tròng mắt hơi híp, cứ như vậy đột ngột ngu ngơ một hồi, không biết là say mê hay là mơ hồ, lại chờ một lúc, mới tiếp tục đem đầu thấp xuống và liếm thêm mấy ngụm ở trong chén. Quay đầu nhìn xem đạo sĩ nhà mình, sau đó lại nhìn con hồ ly kia, rồi nhìn quanh một vòng bốn phía, tìm cái đuôi hồ ly kia. "Hô...!"
Gió núi thổi qua, mang theo một chút lạnh lẽo đầu xuân. Thân thể ấm áp ban đầu nhất thời lạnh lẽo, không khỏi rùng mình ngay tại chỗ, thời điểm lại cúi thấp xuống dưới uống rượu nếp than, lập tức không có giẫm vững vàng, thân thể lảo đảo sang một bên, ngược lại là nhanh chóng bảo trì lại sự thăng bằng, không đến mức bẹp một cái ngã xuống đất, nhưng lại đụng phải chén nhỏ chứa đầy rượu nếp than. Chén nhỏ mang theo một chút rượu nếp than, nhất thời hướng khuynh đảo sang một bên. Tin tức tốt là chén để dưới đất. Chén thiên giới ngự dụng, không đến mức bị vỡ. Tin tức xấu là, bên cạnh chính là giường của mình cùng với đạo sĩ, tấm chăn lông dê cùng với thảm lông cừu đều ở nơi đó. Rượu nếp than nhất thời thẩm thấu vào."
Hỏng bét! Toàn bộ con mèo Tam Hoa nương nương sững sờ trong giây lát mà mắt thường có thể nhìn thấy được, quay đầu kinh ngạc nhìn về phía tấm đệm, lại thu hồi ánh mắt tới canh chừng lấy đã chén nhỏ đã đổ, bởi vì sau khi trúng độc lực phản ứng giảm xuống, qua một lúc thì sự bối rối mới ở nổi lên ở trên người nàng, vội vàng duỗi hai chân đi duỗi thẳng về phía chén nhỏ, sau đó lại vội vàng bổ nhào qua, điên cuồng dùng hai bàn chân như đang cầm nước trên lớp lông cừu, nhìn dạng như vậy, đúng là muốn đem rượu nếp lên men đã đổ vào bên trên lớp lông cừu đã thấm vào mà hút lên. Không nói chân mèo có thể giữ nước hay không, nhưng nước đã thấm vào làm sao có thể hút trở lên. Đương nhiên, chỉ có thể giữ lấy không khí. Dù là như thế, nàng cũng nâng lên mấy lần, lúc này mới tỉnh ngộ lại, vội vàng dùng móng vuốt đào, ra sức đào. Lần này muốn tốt chút, chí ít đem hạt gạo bới sạch."
Mèo Tam Hoa một hồi lâu mới dừng động tác lại, chậm rãi thanh tỉnh cũng dần dần lấy lại tinh thần, rồi đặt mông ngã ngồi nguyên tại chỗ, đầu tiên nhìn xuống cái bát nhỏ gần như trống rỗng, sau đó quay đầu lại, nhìn thấy tấm thảm lông cừu vẫn còn tương đối ẩm ướt tản ra mùi vị rượu nếp than, đây chính là lão hỏa kế đã làm bạn với bọn họ nhiều năm, vẻ mặt đờ đẫn, lại quay đầu nhìn một chút đạo sĩ nhà mình. Đạo sĩ nhà mình vẫn như cũ khoanh chân nhắm mắt, thiên địa linh khí và linh vận nơi đây đều tụ tập đến bên cạnh hắn. Lại quay đầu nhìn xem con kia hồ ly. Hồ ly còn đang nghịch nước, động tác là lạ. Nâng nước lên mấy lần, lại cầm bầu rượu lên đặt ở trên nhánh cây bên cạnh, ngửa đầu lên mặt trăng uống rượu. Dường như cũng không có phát hiện động tĩnh bên này."
Tam Hoa nương nương bồng không sai một tiếng, hóa thành hình người, một bên cẩn thận từng li từng tí bò qua, nâng tấm thảm lông cừu lên, đem vắt khô, một bên nhanh chóng suy nghĩ. Đạo sĩ đã sớm từng nói với nàng, rượu nếp lên men có độc, uống vào sẽ giống người uống rượu, sẽ làm hỏng việc, bảo nàng không được mê rượu, kết quả nàng trở nên tự cao, không nghe lời. Phải nghĩ ra cách mới được. "Đạo trưởng thật sự uy phong a, chỉ là ngồi bất động ở chỗ này, đã đem một đám Quỷ Soa dọa cho phát sợ!"
Bên cạnh truyền ra âm thanh của hồ ly. Tam Hoa nương nương nhất thời bị giật mình, còn tưởng rằng là nói mình đây này, cẩn thận nghe xong, mắt chăm chú nhìn con hồ ly kia, thấy nó còn đang ngửa đầu uống rượu, không có nhìn về phía bên mình, mà đạo sĩ nhà mình cũng vẫn như cũ ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, giống như là không có nghe thấy, lúc này mới thở một hơi tiếp tục cố gắng đem tấm thảm lông cừu vắt khô. "Tại hạ không cố ý như thế!"
Âm thanh của đạo sĩ chốc lát nữa mới truyền ra. Tam Hoa nương nương nhất thời lại bị giật mình, vội vàng buông tấm thảm lông cừu ra, ngồi trở lại vị trí một cách đàng hoàng.. "Đạo trưởng không sợ bọn họ về Nghiệp Sơn, thông báo cho Quốc sư, trên đường gặp phải thần nhân, Quốc sư sẽ sớm chuẩn bị sao?"
Nữ tử đem chân chìm vào trong nước, đẩy ra gợn sóng, quay đầu nhìn về phía đạo nhân:
"Hay là nói, đạo trưởng cố ý để Quốc sư biết đạo trưởng đến, thời điểm đến Nghiệp Sơn, để Quốc sư tới nghênh tiếp đạo trưởng, miễn cho bị quân đội ngăn cản ở ngoài, còn phải phí sức thông báo danh hào?"
Đạo nhân nghe vậy rốt cục mở to mắt, nhìn về phía nữ tử, dưới ánh trăng là đôi chân trắng:
"Túc hạ cũng cảm thấy Nghiệp Sơn có mờ ám?"
"Đạo trưởng không phải là cảm thấy Nghiệp Sơn có mờ ám, lúc này mới thẳng đến Nghiệp Sơn mà đi a?"
Nữ tử không trả lời thẳng, mà chính là hỏi ngược lại một câu. "Túc hạ tâm tư linh động!"
"Không dám không dám!"
Mỗi khi nghe được một chữ con mèo, lỗ tai của Tam Hoa nương nương đều rung động một chút. Đúng lúc này, nơi xa một trận động tĩnh. Thị nữ từ trong đêm tối đi về tới. "Bên này yêu quái thật là ít, tìm kiếm rất lâu, mới tìm được mấy con tiểu yêu sơn dã!"
Thị nữ vừa đi tới một bên nói:
"Không có nghe nói có đại yêu từ bên này đi qua, chưa từng gặp qua Bạch Tê hoặc Đà Long, ngược lại là nghe nói trước đây Ẩn Giang vô duyên vô cớ dấy lên gợn sóng, tầng tầng đẩy về phía trước, đoán chừng là dưới nước có đại yêu thông hành, ta hoài nghi có thể là do một con Đà Long nào đó!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận