Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 563: Dạ Du Công (1)

"Thành Chiếu Dạ vốn thật sự là bị yêu ma nuốt chửng, nghe nói có một ngày, cát vàng từ phía bắc tràn tới, nuốt chửng trời đất, cũng nuốt hết thành Chiếu Dạ. Bên trong cát vàng không biết có yêu ma gì, cát vàng qua đi, tất cả những người còn lại trong thành toàn bộ đều biến thành xương trắng, về sau thành Chiếu Dạ cũng đã trở thành yêu thành, tụ tập vô số yêu ma, chúng ta cùng với người Tây Bắc đều không dám tiến vào trong phạm vi trăm dặm của thành Chiếu Dạ!”
Kỵ binh họ Phùng nói, ánh lửa chiếu đến nét mặt của hắn, đã có chút sợ hãi, lại có chút thản nhiên không để ý đến sinh tử:
“Yêu ma chiếm cứ thành Chiếu Dạ được binh lính phía bắc của chúng ta xưng là đại vương Cát Vàng, chỉ là tin tức truyền đến kinh thành, cũng không biết được những quý nhân trong triều kia tin hay không, dân gian thì đại đa số mọi người chỉ nghe như nghe kể chuyện truyền thuyết!”
"Đại vương Cát Vàng...!”
"Mấy năm trước, tháp báo hiệu cách thành Chiếu Dạ gần nhất có báo cáo, thành Chiếu Dạ thường có lôi đình hàng thế, thời điểm thịnh nhất, phạm vi trong vòng trăm dặm khắp nơi đều là lôi đình, thậm chí trên trời còn có thể nhìn thấy có thần quan. Còn nghe nói có người từng thấy có thần tiên toàn thân kim giáp hạ giới, điều này không biết là thật hay là giả, tóm lại đại khái mùa hè năm trước, chúng ta một lần nữa tiến vào chiếm giữ được thành Chiếu Dạ!”
"Mùa hè năm trước...!”
Cũng là mùa hè Minh Đức năm thứ tư.
Khi đó mình cùng với Tam Hoa nương nương ở Trường Kinh.
"Đúng thế!”
Kỵ binh họ Phùng nói:
“Ban đầu chúng ta còn rất thấp thỏm, bất quá về sau rất nhanh đã nghĩ thoáng, bị yêu ma ăn so với bị người Tây Bắc giết chết, kỳ thật cũng không có gì khác biệt. Mà lại thời gian lâu dài thành Chiếu Dạ này cũng không có gì đặc biệt, yêu ma kia sợ là sớm đã bị thượng thiên cho thu đi, nhiều nhất ngẫu nhiên gặp được một chút tiểu yêu tiểu quỷ...!”
Nói đến đây kỵ binh họ Phùng mỉm cười.
"A, loạn thế ra yêu quỷ, người phía bắc chúng ta không giống với người phía nam, chúng ta thấy nhiều, nhất là sau khi tòng quân, thấy quá nhiều tiểu yêu tiểu quỷ, rất nhiều đều không có bản lĩnh gì, cao nhân dân gian có thể dựa vào bản lĩnh truyền thừa mà diệt trừ, chúng ta những vũ phu này, chỉ cần dũng khí lớn, cũng có thể dựa vào đao thương cung tiễn trên tay đem chúng nó giết chết, lần đầu tiên thì có chút sợ, nhiều đến hai lần cũng liền quen thuộc!”
Bên cạnh, mọi người nghe thấy cũng theo đó lộ ra ý cười.
Sự hào hùng của những người lính dũng mãnh ở phía Bắc, đều hiện hữu trong nụ cười đầy ý nghĩa này.
"Chư vị đều là anh hùng hào kiệt!”
"Tuy nhiên cũng là một giới vũ phu a!”
Tiếng nói vừa dứt, sau lưng liền có chút động tĩnh.
Nhờ ánh lửa cùng với ánh sao ẩn ẩn có thể thấy được trong đêm có thân ảnh đang lắc lư.
Dường như đang nhìn trộm lấy bên này.
Mấy vị kỵ binh đều rất cảnh giác, nhất thời quay đầu nhìn về phía bên kia, có người tiện tay từ trong đống lửa rút ra một cây củi, hướng phía đó nhu hòa ném đi.
"Hô...!”
Cuir xẹt qua trong không trung, ngọn lửa nhất thời bị ngọn gió dập tắt, sau khi rơi xuống đất lại tràn ra rất nhiều tia lửa, sau đó ngọn lửa mới bắt đầu bùng lên.
Bóng người đó nhanh chóng di chuyển sang một bên.
Tuy nhiên cũng chỉ mới vừa trong nháy mắt kia, ngọn lửa cũng chiếu rọi ra thân hình của nó.
Là một thứ tà vật giống như hình người.
Trong suốt chặn đường đi của Tống Du đã gặp qua một vài thứ tương tự.
Có một truyền thuyết về sinh vật tà ác này được lưu hành trên thảo nguyên có người ở gần nhất, nói rằng nó sẽ trong đêm khuya từ khe cửa, trong cửa sổ nhìn trộm người khác, lại ở bên ngoài tạo ra động tĩnh, gạt người mở cửa, một khi mở cửa nó sẽ đi vào đem người trong phòng toàn bộ ăn tươi nuốt sống. Lại có người nói nó sẽ phá cửa, hoặc là nó nhát gan sợ âm thanh, không biết là lời đồn nhảm, hay là cá thể khác biệt có tính cách khác biệt.
Tống Du cũng không biết nó gọi là gì, chỉ biết đại khái là người sau khi chết, sát khí huyết khí ngưng tụ không rời, lâu dài hóa thành.
Bởi vậy suy đoán, đa số võ nhân trên chiến trường hóa thành.
Trời đất rộng lớn, trong những điều kiện khác nhau, thường xuyên uẩn dưỡng ra các loại tà vật kỳ kỳ quái quái, Phục Long Quan chỉ có thể du hành khắp thiên hạ từ thế hệ này sang thế hệ khác để trải nghiệm chúng, sau đó ghi lại những cái mới.
Chỉ có thể ghi lại càng nhiều, mà không thể ghi chép toàn bộ.
"Dạ Du Công...!”
Kỵ binh họ Phùng ngược lại là báo ra tên của nó.
"Tiên sinh chớ buồn!”
Một vị kỵ binh khác cũng nói, đối với Tống Du nhếch miệng cười một tiếng, dưới ánh lửa lộ ra một hàng răng vàng gọn gàng, lập tức tháo trường thương xuống, tay trái đem gánh ở trên vai, tay phải thì cầm lấy một cây cung nỏ.
Mấy người còn lại cũng gần giống như hắn, còn có mấy người thì từ trong đống lửa rút củi.
Mọi người liếc nhau, rồi tán ở trong trời đêm.
Mấy ngọn lửa lấm ta lấm tấm di động tới lui.
Thỉnh thoảng có những bóng đen nhấp nháy ở giữa.
"Bồng...!”
Tiếng dây cung rất nhỏ, liên tục vang lên vài tiếng.
"Rống...!”
"Bên này!"
"A...!"
"Phốc!"
"Hô...!”
Lại nghe thấy tiếng la của đám người kỵ binh này, có tiếng trường thương va chạm vào thân thể, có người lăn lộn trên mặt đất tạo ra động tĩnh, có thanh âm tà vật gào thét, xa xa bó đuốc lúc ngầm lúc diệt, khi thì bắn ra tia lửa, đa số thời điểm chỉ chiếu rọi ra hình dáng của mấy vị kỵ binh, chỉ có số ít thời điểm, mới có thể trông thấy tà vật dữ tợn kia trên thân còn mang theo tấm vải rách nát.
Không đến bao lâu, mấy người đã trở về, thuận tiện mang một cái đầu lâu thối rữa và tanh hôi.
"Để tiên sinh đợi lâu!”
Kỵ binh họ Phùng nói với Tống Du.
Phía sau hắn có người đang ôm đầu treo lên ngựa.
"Không sao!”
Tống Du cũng rất bình tĩnh.
"Từ khi mười mấy năm trước đại chiến đến nay, yêu quỷ bên trên thảo nguyên này liền càng ngày càng nhiều, thứ này chúng ta gọi nó là Dạ Du Công, bình thường chạy khắp nơi vào buổi tối, giống như đám du hồn, ban ngày thì nằm ngủ, không biết còn tưởng rằng chỉ là một bộ thi thể bình thường!”
Kỵ binh họ Phùng nói:
“Cho nên lúc chúng ta tuần tra vào ban ngày, nếu là gặp phải thi thể, bình thường đều phải cắt đầu, cắt đầu thì tốt, lấy về còn có thể làm quân công!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận