Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 187: Bất khuy tâm (2)

Tim hắn đập thình thịch, chân cũng bắt đầu run rẩy.
"Ngồi đi."
Lý đại quan nhân vịn cái bàn ngồi xuống.
Chỉ nghe đạo nhân kia nói: "Ta vốn cho rằng hai ngày trước ngươi liền sẽ tới tìm ta."
Lý đại quan nhân không dám trả lời.
Trên thực tế, một ngày sau khi gặp đạo nhân này, hắn liền phát hiện bức tượng thần Linh Mẫn Đại Tiên mà nhóm người bọn hắn cung phụng đã bể nát, miếu thờ vẫn còn dấu vết bị sét đánh, lúc ấy cũng đã biết có chuyện không ổn, bất quá hắn không biết khi đến đây sẽ gặp phải kết cục gì, nhất thời trong lòng xoắn xuýt, chần chừ mãi đến bây giờ.
Giống như lúc này, dù đã luyện tập ở nhà không biết bao nhiêu lần nhưng hắn vẫn không biết nên trả lời như thế nào, vẫn không biết nói như thế nào để không chọc giận đạo nhân này.
Lại nghe phía trước truyền đến thanh âm:
"Ba lượng bạc đâu?"
"Mang mang..."
Lý đại quan nhân vội vàng hoảng hốt lấy từ trong ngực ra một khối bạc nhỏ, để lên bàn, lại run rẩy nói: "Không nhiều hơn, cũng không ít hơn, chính xác vừa đủ ba lượng bạc."
Lặng lẽ nhìn cái bàn.
Chỉ thấy đạo nhân kia đưa tay tiếp nhận, sau đó nhét vào trong lồng ngực của mình một cách rất tùy ý, còn nói với hắn một tiếng:
"Đa tạ."
Lý đại quan hân sững sờ trong chốc lát.
Hắn chỉ cho là đạo nhân kia muốn ba lượng bạc này cùng một chén rượu là có tác dụng kỳ diệu gì, lại không ngờ hắn ta lại bỏ vào trong ngực?
Chẳng lẽ chỉ là đơn thuần muốn làm tiền?
Nếu đúng như đây, phải chăng mình nên cầm theo nhiều hơn một chút? Đừng nói ba lượng bạc, cho dù là ba mươi lượng hắn cũng bỏ được!
Lúc này, một giọng nói truyền đến từ phía trước:
"Tại hạ nghe nói quan nhân vốn cũng là một gia đình nghèo ở trong thành, chỉ là không biết sao lại biến thành dáng vẻ như bây giờ vậy?"
"Tiểu nhân cũng là..."
Lý đại quan nhân vừa định nói mình bị buộc bất đắc dĩ, sau đó lại nói thêm mấy lời nói dối để bào chữa cho mình, nhưng trong lúc ngẫu nhiên hắn ngước mắt lên bắt gặp đôi mắt bình tĩnh kia, trong lòng không khỏi run rẩy, chỉ cảm thấy đôi mắt kia bình tĩnh đến mức giống như chính mình có nói cái gì hắn cũng đều sẽ không tức giận, sẽ không để ý, cũng sẽ không ngoài dự đoán, nhưng chính ánh mắt và biểu cảm như thế lại khiến hắn trong vô thức nuốt ngược lại những gì muốn nói.
"Chỉ là nhàm chán nên mới muốn nghe thử những gì quan nhân đã trải qua, quan nhân nếu đã đến nơi đây, cũng nên nói lời nói thật."
Đúng vậy.
Đây chính là ý mà hắn tự động cảm nhận được từ ánh mắt và biểu cảm của đạo nhân kia.
Đã đến tận đây, nói dối hay trốn tránh có ích lợi gì? Khi đối mặt với một bậc cao nhân như vậy, giữa nói thật và nói dối lại có gì khác biệt?
Chỉ là những sự tình kia sao lại có thể nói thẳng ra miệng được đây?
Ánh mắt và biểu cảm của Lý đại quan nhân thay đổi không ngừng, cuối cùng hắn cũng chọn nói ra với giọng điệu run rẩy: "Tiểu nhân lúc trước từng sống một cuộc sống khó khăn, ngẫu nhiên gặp vận khí tốt, tìm được con đường mới giúp mình có một cuộc sống tốt hơn…. Về sau, tiểu nhân dần quen với việc cúi đầu nịnh bợ các vị quan lại quý nhân, đồng thời lại hung hăng, độc ác trước mặt những kẻ nghèo hèn, càng như vậy, tiểu nhân càng sống tốt hơn, nếu không làm như thế, tiểu nhân sợ sẽ trở về như trước kia.”
"Chỉ vậy thôi sao?"
"Vâng..."
Lý đại quan nhân kiên trì nói tiếp: "Còn thỉnh tiên sư cho ta một cơ hội hối cải làm lại người mới."
Tống Du không khỏi cười cười.
Chỉ e chuyện không chỉ đơn giản như hắn kể.
Bất quá trong lòng Tống Du biết rõ, cũng không hỏi thêm nữa.
Trên thực tế, là do hắn không quan tâm mà thôi.
Tống Du không định sẽ phân tích về hành vi trong nửa đời trước của Lý đại quan nhân, sau đó lại hướng dẫn hắn từng bước hướng thiện, đó là bản lĩnh của Phật Tổ, cũng chính là thần thông giúp ngài đắc đạo thành Phật.
Hắn đưa tay ra, lật một cái, lấy ra một vật, đặt lên bàn.
Vật này lớn chừng hột đào, toàn thân trắng sữa, có hình dạng như trái tim con người, các chi tiết có thể nhìn thấy rõ ràng, trong nháy mắt có thể thấy nó không phải vật phàm.
Lý đại quan nhân tập trung nhìn vào liền sửng sốt.
"Xin hỏi tiên sinh... Đây là vật gì?"
"Bất Khuy Tâm."
"Cái gì là….. Bất Khuy Tâm?"
"Vật này là thiên sinh địa dưỡng, vốn cùng tâm tư thiện ác của nhân gian có quan hệ, ăn nó cùng với rượu có thể làm cho người ăn không thể làm việc trái với lương tâm."
Vật này thật ra là một loại tinh hoa của tà vật do thiên địa dựng dục mà ra, bên trên một quyển sách có ghi chép về nó, không chỉ có ghi lại cách ăn, phương pháp bào chế cùng với công hiệu, còn ghi lại mùi vị của nó. Tống Du đã gặp phải tà vật này trên đường hắn rời khỏi thị trấn trong núi kia, nhưng hắn cũng không phải lấy được tà vật này ở đây mà ngược lại còn dùng một mồi lửa đem tất cả đều đốt sạch sẽ. Còn viên Bất Khuy Tâm này là hắn dùng tiền mua được từ trong thị trấn.
Lý đại quan nhân lại run lẩy bẩy:
"Nếu ăn vào thì sẽ như thế nào?"
"Ăn vào rồi thì không được làm việc trái với lương tâm nữa, bằng không trái tim sẽ quặn đau từng hồi, càng ngày càng đau nhức, đau cho đến chết."
"Nếu... Nếu trước kia ta đã từng làm việc trái với lương tâm thì sao?"
"Ngươi phải tự mình đi giải quyết, mới không còn đau nữa."
"Vậy làm sao mới gọi là giải quyết được?"
"Việc trái với lương tâm có thể giải quyết thì lập tức giải quyết, có thể đền bù thì đi đền bù, nếu thực sự không thể giải quyết cũng không thể đền bù thì đi làm thêm mấy việc thiện, có việc thiện thay vào, cũng có thể làm trái tim giảm bớt đau đớn một chút.” Tống Du lại nói với hắn: “Nếu bình sinh quan nhân đã làm nhiều việc trái với lương tâm đến nỗi không thể giải quyết cũng không thể đền bù, không thể thay thế được hết thì trái tim ngươi có bị sống sờ sờ đau đến chết cũng không đáng tiếc.”
"Nghĩa…. nghĩa là sao?"
"Ví như quan nhân thiếu nợ người ta, liền đi trả lại. Biết rõ đã từng làm khó người nào thì đi xin lỗi người ấy, thành tâm thỉnh tội, giúp đỡ cho họ, đền bù thua thiệt. Nếu thực sự không có cách nào cứu vãn, thì đi làm nhiều việc thiện để ngăn cản sự áy náy trong lòng, dần dần cũng có thể thực sự làm được “không thẹn với lòng”."
"Ta..."
"Ta biết quan nhân là người trong lòng tự biết cân nhắc, nên mới cho ngươi cơ hội này." Tống Du nhàn nhạt nhìn hắn, "Quan nhân nửa đời trước làm ác không ít, điểm này chắc hẳn trong lòng ngươi biết rõ, mà ngươi lại còn cung phụng tà vật như thần linh, cứ tiếp tục như thế, cuối cùng khó mà có cái kết yên lành. Ta hy vọng quan nhân từ nay về sau không còn làm ác, làm nhiều việc thiện, đền bù tội ác lúc trước, cho nên mới sẵn lòng tặng viên Bất Khuy Tâm này cho ngươi dùng. Nếu là quan nhân không muốn, thì cứ thế mà đi đi, pháp thuật này vẫn như cũ vào buổi trưa và nửa đêm giải khai một khắc, cũng không đến nỗi để quan nhân chết đói chết khát."
"Ta."
"Không còn cách nào khác, không thể thương lượng."
Lý đại quan nhân run rẩy vươn tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận