Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 93: Ta muốn cùng người thổ lộ tâm tình (2)

Mà đi đến đỉnh rồi còn phải tốn công tìm đường đi xuống.
Mèo Tam Hoa có rất nhiều thắc mắc, nhưng cũng không hỏi ra miệng.
Dù gì nàng cũng chỉ là một con mèo thôi, đã quyết định đi theo đạo sĩ kia ra ngoài du ngoạn, cũng chỉ đành đi theo hắn.
Không còn cách khác.
Hiển nhiên lại thêm một buổi mặt trời lặn.
Mèo Tam Hoa vì đã hoá hình lâu ngày, tự thân nàng cũng có mấy khả năng tự vệ, có thể phun ra sương trắng để chắn tầm nhìn của đối thủ, cũng có thể khiến người mê man, là khả năng thường thấy của yêu tinh, tuy nhiên do một mực đi theo Tống Du, nàng đa số chỉ dùng sương đen khi hoá thành hình người cần thay quần áo, bởi vậy lúc này liền mượn sương đen hóa thành hình người, cần cù chăm chỉ nhặt rất nhiều củi trở về.
Ban đêm lạnh, cần phải sưởi ấm.
Sưởi ấm là thoải mái nhất.
Tống Du thì mặt hướng phía tây, ngồi xếp bằng bất động, cũng không phải đang cảm ngộ linh khí sông núi nơi này, mà là đang lẳng lặng ngắm hoàng hôn buông xuống.
Ngắm trời chiều, lại ngắm những tia sáng cuối cùng.
Mãi đến trời tối mới quay người.
Chỉ thấy sau lưng Tam Hoa nương nương chồng chất một đống củi, túi ống bị đặt ở cỏ khô trên mặt đất, hồng mã dường như vô cùng an tâm, cũng nằm sấp trên đất, trong miệng nhai cỏ khô bên cạnh, Tống Du đưa mắt nhìn nữ đồng.
Nữ đồng ngồi xổm ở một bên đống củi, tựa vào rất gần.
"Hô... Hô...
"Khụ khụ!
"Hô..."
Tống Du nhìn ra nàng đây là đang học theo thuật hỏa hành hắn từng dạy, muốn thử thực hành tự mình làm ra ngọn lửa, thế nhưng hao hết khí lực, cũng chỉ phun ra được một đám khói xám trắng, ngẫu nhiên còn đem chính mình sặc đến ho khan.
"Ngươi còn thiếu chút đạo hạnh..."
Tống Du nhỏ giọng nói với nàng, dừng một chút, con mắt khẽ híp lại, mang theo nụ cười, nói tiếp: "Nhưng cũng chỉ kém một chút thôi, bây giờ ngươi thử thổi mạnh thêm một chút, nhất định có thể thành!"
Nữ đồng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, tất nhiên đối với lời hắn nói tin tưởng không nghi ngờ, thế là nội tâm kiên định, lại hít sâu một hơi, ngay cả lồng ngực đều phồng lên một chút.
"Hô!"
Một đóm lửa vàng sáng từ trong miệng nàng phun ra.
Tuy nhiên lửa mà nàng phun ra lúc này chỉ là phàm hỏa, không có chỗ nào đặc biệt, phun lên chồng củi một đóm nhỏ, cũng chỉ có thể làm bốc cháy chồng củi một chút xíu mà thôi, nếu muốn làm bỏng người còn ngại không đủ, còn lâu mới có thể đủ để nhóm lửa.
"Chúc mừng."
Tống Du cười nói với nữ đồng: "Tam Hoa nương nương thiên phú dị bẩm, thời gian mới mấy tháng, đã học được thuật phun lửa."
Nữ đồng hờ hững, chỉ càng chuyên tâm phun lửa.
Dần dần bên trong khói xám trắng lẫn rất nhiều tia lửa.
Lại thêm một lúc, mới thất vọng quay đầu.
"Đốt không cháy..."
"Đã rất lợi hại."
"Đạo sĩ ngươi lúc trước học thuật này bao lâu."
"Tại sao không nói chuyện?"
"Có thể phun ra Minh Hỏa, đã chỉ ra Tam Hoa nương nương bắt đầu bước lên con đường này, ngày sau cảm ngộ nhiều hơn, luyện tập nhiều hơn là được. Nhớ lấy, mỗi lần lúc thi pháp, phải tin tưởng chắc chắn sẽ thành công, tuyệt đối không được mảy may nghi ngờ."
"Vậy trước kia ngươi học bao lâu?'.
"Đạo sĩ trước kia ngươi học bao lâu?"
"Hai ngày."
Tống Du vừa đáp, vừa chỉ một ngón tay.
"Phừng!"
Chồng củi nhất thời rực lên ngọn lửa cuồn cuộn.
Nữ đồng đặt mông ngồi phịch xuống đó, nhìn chằm chằm ngọn lửa trước mắt, không nói câu nào.
Tống Du thì mượn lửa nướng hai cái bánh hấp, là thứ giống như màn thầu của kiếp trước, mà thứ nơi này thường gọi là màn thầu, kiếp trước chính là bánh bao, khác biệt ở chỗ bên trong có thêm nhân bánh. Vốn định nướng chút thịt khô cho Tam Hoa nương nương, kết quả nàng nói lúc này nàng không muốn ăn, cũng không muốn ăn thịt khô, nói trên núi này có chuột, đợi buổi tối chuột chạy ra, nàng đi bắt chút tươi mới về ăn.
Con mèo nhỏ này còn ăn ngon hơn hắn.
Lúc này mới đầu xuân, khí trời còn lạnh, nhưng nàng cũng đã không cần lo ăn uống, ven đường bắt côn trùng, ban ngày bắt chim, ban đêm bắt chuột, đều món nàng ăn hằng ngày, nếu không phải lúc này còn chưa đúng mùa vụ, có khi trên đoạn đường này nàng có thể lo cả cơm nước cho Tống Du.
Ăn xong cơm tối, trời cũng lạnh dần, Tống Du tìm một mảnh đất vuông vức bằng phẳng, dùng lửa đốt sơ qua, mới trải lên tấm chăn lông dê mà Du Tri Châu tặng cho, lại đắp lên tấm thảm nằm xuống.
Tam Hoa nương nương thì cùng con ngựa yêu quý của nàng nằm chung một chỗ.
Nằm xuống rồi mở mắt nhìn lên trời, những ngôi sao lấp lành đầy bầu trời dày đặc trải rộng cả một vùng, như muốn đáp đất mà không được cho nên mới đợi khi trời tối rủ nhau xếp dọc theo màn đêm rủ xuống một mảnh thiên địa bao la .
"Tam Hoa nương nương mau nhìn lên bầu trời."
"Tam Hoa nương nương đang nhìn lên bầu trời."
"Ngôi sao đầy trời."
"Thấy rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận