Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 687: Thuyết phục quốc vương chớ có đem lòng sinh nghi (2)

Trần Tướng quân nói đến đây không khỏi lắc đầu cười một tiếng:
“Lúc này cả triều văn võ sợ là có một nửa đều đề nghị với Bệ hạ, tìm cớ gì đó, diệt trừ ta, cũng không biết bao nhiêu người đề nghị Bệ hạ đề phòng ta, chớ có một mình ở cùng ta, Bệ hạ lại dùng phương pháp trái ngược, thường mời ta vào trong cung đơn độc hội đàm, mệnh ta cùng Hoàng tử đi chu du hoặc đi săn!”
"Tướng quân, mời dùng!”
"Trước kính tiên sinh một chén!”
Trần Tướng Quân nói hai tay nâng bát rượu, từ xa chúc hắn một câu, cũng mặc kệ hắn như thế nào, liền ngửa đầu uống một chén.
Tống Du cũng bưng lên uống một ngụm rượu.
Rượu gạo ở Ngang Châu hắn cũng đã nghe qua, nghe nói loại thượng phẩm chỉ lấy gạo tâm để ủ rượu, lúc này tự mình trải nghiệm, quả nhiên không phải bình thường, chỉ là vừa bưng lên đến, đã ngửi thấy mùi gạo thơm ngào ngạt, ngửi đến cho người ta cảm giác giống như là chén rượu này uống vào sẽ ngọt, thanh và mát, tuy nhiên sau khi thật sự uống vào, so với tưởng tượng lại khác biệt, đại đa số hương vị vẫn là mùi rượu bình thường.
Trần Tướng Quân để chén rượu xuống, cầm lấy đũa muốn gắp thức ăn, mặc dù lại thấy bàn thức ăn này tuy mới lạ, mùi thơm nức mũi, nhưng trong lòng phiền muộn, cũng không có bao nhiêu ham muốn động đũa, tùy tiện kẹp lấy mấy miếng thức ăn, liền lại cùng với Tống Du tự thuật phiền muộn.
Rượu thì một chén tiếp một chén.
Tuy nói Trần Tướng Quân thần sắc hoàn toàn bình tĩnh như trước đây, lời nói nhấn rõ từng chữ cũng vẫn như cũ rõ ràng, ngôn ngữ vẫn như cũ có trật tự, tuy nhiên nội dung lời nói của hắn lại thay đổi một cách vô thức, cũng có thể từ đó phát hiện ra cơn say rượu của hắn.
"Trần mỗ là võ nhân, am hiểu hành quân tác chiến, lại không tinh thông sự tình trong triều, tuy nhiên cũng có mấy phần bản lĩnh nhìn rõ nhân tâm. Theo Trần mỗ xem ra Bệ hạ đại khái là tín nhiệm ta, nhưng điều đó không mấy liên quan nhiều đến việc bệ hạ có muốn loại bỏ ta hay không!”
Trần Tướng Quân lắc đầu cười một tiếng:
“Chỉ là hắn tự cao tự đại, hắn không thể sống mãi được, không ai bì nổi, coi mình là thần linh, tự cho là bản thân có thể khống chế mọi thứ, cảm thấy dưới tay hắn, không có bất kì người nào có thể lật lên sóng gió, tự nhiên khinh thường xuống tay với ta!”
Lúc này Trần Tướng quân hoàn toàn khác biệt so với một năm trước.
Xem ra Trần Tướng quân bị triệu hồi về kinh một năm, thật sự là như giẫm trên lớp băng mỏng.
Tống Du nghe cũng không nhịn được mà trầm mặc.
Hóa ra trước khi những danh thần và đại thần có công cao chấn chủ trên sử sách kia bị loại bỏ, chính mình cũng biết về điều đó, chỉ là không còn cách nào khác, nếu không thật sự mưu phản, cũng chỉ có thể chờ người khác tới kiểm soát vận mệnh của chính mình.
Trò chuyện với nhau một hồi lâu rượu cũng đã uống cạn, trên bàn cũng một mảnh hỗn độn.
Vị tướng quân này trên chiến trường bất khả chiến bại, chưa từng bao giờ khiếp sợ, lắc đầu, ngoài miệng mang theo một nụ cười, cảm khái nói:
"Triều đình hung hiểm, càng hơn chiến trường a!”
Cùng lúc đó, ngoài cửa đi qua một bóng người.
Dường như vốn là muốn đến tìm đạo nhân, trông thấy đạo nhân đang đãi khách, sững sờ một chút, liền lại quay trở lại.
Trần Tướng quân trên mặt vẫn như cũ không thấy được men say, nhưng thấy thế cũng lập tức đứng dậy hành lễ đối với Tống Du:
"Quấy rầy tiên sinh đã lâu, để tiên sinh chê cười, lúc này Trần mỗ đã tận hứng, tiên sinh đã có khách đến, liền không quấy rầy thêm, cảm ơn tiên sinh chiêu đãi!”
"Ta sẽ tiễn tướng quân!”
Tống Du cũng đang bên trong cảm thán đứng dậy, dư quang nhìn thấy bóng dáng mèo con từ trên lầu đi xuống, mắt lại chăm chú nhìn rượu gạo trong chén, trong lúc vô thanh vô tức, rượu gạo trắng trong bát đột nhiên trở nên trong trẻo hơn rất nhiều.
"Tiên sinh đưa đến cửa ra vào là đủ!”
"Cũng được!”
Đạo nhân thật sự dừng bước lại, chỉ quay đầu nhìn thẳng hắn:
“Tướng quân cũng coi như là cố nhân của tại hạ, nếu như muốn đến bái phỏng cố nhân, cứ việc đến cửa là được, không có gì khác, một bàn đồ ăn là có!”
"Chắc chắn lại đến quấy rầy!”
Thân vệ ngoài cửa đã dắt ngựa qua tới.
Trần Tướng quân lại chắp tay với hắn, đối mặt một lát, lúc này mới lên ngựa, rời khỏi nơi này.
Đạo nhân đưa mắt nhìn hắn đi xa, thời điểm quay đầu, liền thấy mèo con trên mặt đất nhẹ nhàng linh hoạt nhảy một cái, đột nhiên, giống như một mũi tên, liền nhảy lên trên mặt bàn, trên bàn ngửi đi ngửi lại, tìm tới chén rượu của đạo nhân, lập tức đem một bàn tay luồn vào trong chén rượu.
Dường như phát giác được ánh mắt của đạo nhân, nàng duy trì tư thế này bất động, lại hướng bên cạnh nghiêng đầu sang chỗ khác, đối mặt với đạo nhân.
Lập tức ngay trước mặt đạo nhân, móc lấy móng vuốt lên, cúi đầu lè lưỡi, liếm mấy lần.
"Ngô...!”
Mèo con chép chép miệng, lại dùng đầu lưỡi liếm một vòng quanh miệng, lúc này mới ngay ngắn ngồi xuống, nhìn về phía đạo nhân.
"Tam Hoa nương nương tại sao phải rửa chân bằng rượu của ta?"
"Không phải rửa chân!"
"Vậy đó là cái gì?”
"Chỉ là nếm thử rượu mà các ngươi uống!”
"Tam Hoa nương nương muốn nếm thử, cứ nói cho ta biết là được, ta rót cho Tam Hoa nương nương một chén riêng, cần gì phải đem chân luồn vào trong bát của ta như thế?"
"Dù sao ngươi cũng đã uống xong, mà đây lại không phải chân!”
Mèo Tam Hoa nâng chân trước lên, móng vuốt câu lên, thoạt nhìn như là tư thế mèo con nắm tay, nàng cúi đầu nhìn móng vuốt của mình chằm chằm:
“Đây là tay!”
"Dù sao cũng là giẫm trên mặt đất!”
"Chỉ là chút bụi mà thôi!”
"Tam Hoa nương nương muốn uống một chút rượu của ngươi cùng với rượu Tam Hoa nương nương uống có phải giống nhau hay không!”
"Vì cái gì?"
"Nữ tử sát vách kia nói, rượu uống vào có vị đắng và cay miệng, uống hết còn sẽ nong nóng, nhưng rượu mà Tam Hoa nương nương uống lại không khác gì nước!”
"Dạng này a!”
Thì ra đầu nguồn là tại Ngô nữ hiệp mà ra.
Đạo nhân lắc đầu, đi qua bắt đầu thu dọn chén đũa, đồng thời đối với mèo con nói:
"Tam Hoa nương nương chẳng lẽ không biết, trước đó mèo con thành tinh ăn không thấy ngọt, chim chóc trước khi thành tinh ăn không thấy cay sao?"
"Hình như là như vậy nha...!”
Mèo con lộ ra vẻ suy tư.
"Tam Hoa nương nương chẳng lẽ không biết, mọi người khi ăn thứ gì đó ấm, mèo con khi ăn sẽ cảm thấy bỏng?"
"Hình như là như vậy nha...!”
Đôi mắt của mèo con ngày càng mở to.
"Đã như vậy, làm thế nào miệng của một con mèo có thể giống như con người?"
"Hình như là vậy nha!"
Mèo con lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
"Huống chi Tam Hoa nương nương còn không phải mèo con tầm thường, là mèo con thần, thần thông quảng đại, pháp lực cao cường!”
"Vậy khẳng định liền kém đến càng nhiều!"
"Chúc mừng Tam Hoa nương nương, đều đã trả lời đúng !”
"Tam Hoa nương nương rất thông minh!”
"Điều này là hiển nhiên!”
"Điều này là hiển nhiên !”
"Ta là đạo sĩ đạo sĩ cũng coi như là người xuất gia, người xuất gia không nói dối, Tam Hoa nương nương cần gì phải đem lòng sinh nghi với ta đâu?”
"Bồng...!”
Mèo con từ trên bàn nhảy xuống, hóa thành hình người, bắt đầu giúp đỡ đạo nhân thu dọn tàn cuộc trên bàn.
Cảm thấy hối hận, đã chăm chỉ hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận