Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 105: Thư sinh viết chuyện xưa (2)

Như bản Đào Lý Tuế Thì Ký, viết cũng không tính là tốt, chuyện xưa bên trong sách còn xen lẫn số lớn kiến thức trong Huyền Môn, do đó phải là người trong giới này xem mới có thể hiểu hết nội dung, nhưng vẫn như cũ lấy tốc độ cực nhanh trở nên nổi tiếng vang dội cả đại giang nam bắc.
Là tại sao?
Cũng là vì thế nhân đều cảm thấy cực kỳ hứng thú với những câu chuyện huyền bí kỳ ảo, mà người có thể viết loại sách này, lại còn viết tốt, thực sự là quá ít.
Thư sinh nếu viết tốt, thì đúng là rất có khả năng lưu truyền rộng rãi khắp nơi.
Tống Du tự nhiên không có tư tưởng mục nát như người thời đại này, nên cũng không kỳ thị mấy loại sách giải trí như vậy, tỉ mỉ nghĩ lại, nếu có thể cùng tham dự sáng tác một quyển sách nổi tiếng được lưu truyền ngàn năm trước thì đúng là một chuyện rất thú vị. Dù cho khi nó lưu truyền đến đời sau mình sớm đã là một đống bạch cốt cát vàng, tất cả đều phân hủy không con gì.
Thật trùng hợp, trước khi rời đi, ở trong Vân Thuyết Bằng, phía bắc Ngõa Tử, Tống Du đã được nghe Trương lão tiên sinh kể một đoạn kỹ càng.
"Chuyện này ta đúng là biết không ít."
"Đúng là vừa lúc con đường phía trước còn rất dài."
"Kể ra cũng khá dài."
"Ta rót rượu cho tiên sinh, chúng ta cùng chuyện trò!"
"Có một đầu kiện."
"Tiên sinh mời nói."
"Ta kể một câu chuyện, túc hạ cũng phải kể lại cho ta một câu chuyện, như thế xem như hai bên hòa nhau, đều không nợ nhau."
"Một lời đã định!"
"Vậy ta liền kể trước câu chuyện về tên trộm Độn Địa."
"Xin rửa tai lắng nghe."
"Câu chuyện này phải kể từ mấy năm trước, tên trộm này ban đầu vốn mang họ Mạc, nhà ở thôn Liên Hoa, ngoài thành Dật Đô, hắn là một tên thư sinh chán nản..."
Tống Du thanh âm không lớn, tinh tế kể ra.
Toàn thể câu chuyện tham khảo kết cấu câu chuyện của Trương lão tiên sinh, lại kể theo trí nhớ của Tống Du, tự nhiên cũng mang theo đặc sắc riêng của hắn. Đồng thời giảm bớt những ngữ khí, kỹ xảo kể chuyện của Trương lão tiên sinh, giống như những người láng giềng tầm thường lúc hoàng hôn ngồi ở cửa thôn bên dưới tán cây cùng nhau nói về những chuyện phát sinh ở bên ngoài vào thời gian trước.
Thư sinh nghe kể như si như say, trầm mê không thôi.
Bên kia một nhà ba người đang ngồi, cũng không nhịn được mà lắng tai nghe kể chuyện, cô con gái nhỏ mở to đôi mắt long lanh, phải chăng trong lòng nàng cũng có một thế giới tràn ngập những điều huyền diệu kỳ ảo?
Kể xong vừa vặn ngửi thấy mùi cháo thơm, là lúc nên ăn điểm tâm.
Cháo loãng thanh đạm, lại vừa lúc thích hợp cho buổi sớm lạnh lẽo trên sông.
Sau bữa ăn là đến phiên thư sinh kể chuyện.
"Lúc tại hạ đi du ngoạn ngang qua Dương châu, từng được chính miệng một vị ẩn sĩ trên núi cao kể cho nghe một câu chuyện."
"Mời nói."
"Kể rằng vào mấy trăm năm trước, Dương Châu vốn không thể phồn hoa được như bây giờ, thậm chí có đại yêu chiếm cứ, các con đường trên núi đều trở thành phạm vi săn bắt của đại yêu, thậm chí còn thường có sơn yêu xuống núi hại người. Lúc bấy giờ rơi vào những năm cuối của tiền triều, cục diện chính trị hỗn loạn dân chúng lầm than, khi ấy có một đạo nhân đi ngang nơi đây, thân mang bảo kiếm Thanh Ngọc, cùng đại yêu kia triền đầu trên Hắc Độc Sơn ròng rã nửa năm, mới có thể trảm yêu dưới kiếm, từ đó Dương Châu mới được thái Bình."
Bởi vì hiểu biết không được chi tiết như Tống Du, do đó câu chuyện của thư sinh ngắn gọn hơn rất nhiều: "Mà vị đạo sĩ kia, nghe nói xuất thân từ Phục Long Quan. Về phần Phục Long Quan đến cùng ở đâu, trong chuyện xưa không có nhắc đến, cũng không có người biết, tại hạ là từ một câu chuyện khác nghe qua cái tên Phục Long Quan Âm Dương Sơn, mới lớn mật phỏng đoán, có lẽ cả hai đạo quan này là một."
"Được."
Tống Du lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Trong tiềm thức cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra vào hàng trăm năm trước có tổ tiên nào giỏi kiếm pháp.
Tuy nhiên cũng không cần gấp.
Có thể là trong câu chuyện được đồn qua nhiều người xuất hiện sai lầm, có thể là vị tổ sư nào đó sau khi xuống núi có đoạn thời gian học được kiếm pháp, cũng có thể là chính hắn không nhớ rõ, tóm lại đều là chuyện rất bình thường.
Chủ yếu là thật ra hắn cũng không phải rất muốn nghe.
Lịch đại quán chủ của Phục Long Quan đều rất ít lưu lại sự tích của mình khi đi du ngoạn, ngay cả sư phụ của Tống Du, cũng rất ít nói với hắn về thu hoạch của bản thân lúc du ngoạn khi còn trẻ, đều là sợ tạo thành ảnh hưởng cho hậu nhân. Mỗi người hẳn sẽ có một con đường độc thuộc về mình. Mà các vị tổ sư cách quá lâu đời, chưa từng gặp mặt, kỳ thật ở trong lòng Tống Du, cũng không khác gì người xa lạ.
"Tiên sinh cảm thấy câu chuyện này như thế nào?"
"Chuyện tuy hoành tráng, nhưng không tính là thú vị."
"Ha! Không ngờ suy nghĩ của tiên sinh cùng ta đúng là không mưu mà hợp!" Thư sinh cười nói, "Ta có một biểu đệ, thường đòi ta kể chuyện cho hắn nghe, hắn rất thích loại chuyện như thế này, chuyện càng hoành tráng, thần phật càng nhiều, nhân vật bên trong câu chuyện có pháp lực càng cao, những cái khác thì mặc kệ, hắn cũng cảm thấy thú vị, không giống ta, ta không quá ưa thích thể loại này."
Sau khi suy nghĩ một chút, Tống Du biết vị thư sinh này hẳn là nghĩ rằng mình cũng ở huyện Linh Tuyền, chắc đã từng nghe nói về Phục Long Quan, cho nên đặc biệt kể chuyện về Phục Long Quan cho mình nghe.
"Túc hạ không cần tiếp tục kể chuyện có liên quan đến Phục Long Quan cho ta nghe nữa."
"Tiên sinh thích nghe loại truyện nào?”
"Chuyện kỳ thú."
"Chuyện vừa kể xem như ta kể không cho tiên sinh nghe, giờ ta lại kể cho tiên sinh nghe một câu chuyện khác!"
"Cũng không cần như thế.”
"Tiên sinh không cần phải khách khí, tại hạ nếu đã muốn biên soạn thành sách, sao lại thiếu một hai câu chuyện này, đi ra ngoài, gặp lại lần nữa có khi đã là người xa lạ, cứ nên thoải mái với nhau mới là thỏa đáng."
"Có lý."
Tống Du cũng không cản hắn nữa, chỉ nhìn về phía tiểu nữ đồng bên cạnh.
Nữ đồng vừa ngồi bên mạn thuyền dùng tay khuấy động mặt nước, vừa nghe bọn hắn kể chuyện, sau đó nàng đột nhiên chồm qua mạn thuyền muốn xích sát gần lại xem, dường như là vì ánh sáng trong nước sông hấp dẫn.
Mà dưới nước ẩn ẩn có bóng đen to lớn đang bơi lượn.
Tống Du gõ ngón tay lên mép thuyền, sau khi thu hút sự chú ý của tiểu nữ đồng, hắn mới mỉm cười nhắc nhở nàng không được chơi đùa dưới nước, đợi nàng ngồi yên ổn trở lại mới an tâm, lại liếc nhìn trong nước một chút, bóng đen to lớn kia đã biến mất không còn thấy nữa.
Trong lúc nói chuyện, thuyền nhỏ đã đi qua Vạn Trọng sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận