Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 305: Vũ Quan và bức họa (1)

Trên đường đã bắt đầu có tiếng ve kêu.
Trong vài ngày sau đó, Tống Du thường đóng kín cửa, trong phòng dạy Tam Hoa nương nương biết chữ.
Dĩ nhiên không phải suốt ngày học đến tối, như thế quá mệt mỏi.
Tống Du thường chỉ dạy nàng vào buổi chiều, cơm nước xong xuôi, dạy xong thì đi ngủ trưa, để nàng luyện tập.
Mỗi ngày cũng chỉ dạy nàng mười chữ.
Mỗi lần dạy nàng học được một chữ, đều sợ hãi thán phục hoặc ngạc nhiên hoặc không thể tưởng tượng nổi hoặc hoài nghi nàng bí mật học tập chăm chỉ, tóm lại mỗi ngày không giống nhau. Khi đã dạy nàng ấy đến ba bốn chữ, thì phải dừng lại kịp thời, nói cho nàng người bình thường mỗi một ngày năng lực cùng với thông minh đều là có hạn. Tam Hoa nương nương tuy có thiên phú dị bẩm, nhưng cũng không phải năng lực cùng với thông minh dùng không hết, sau đó dưới sự yêu cầu mãnh liệt của nàng, lại dạy thêm cho nàng một số chữ.
Dạy xong không quên khuyên nàng không nên lén lút cố gắng, sau đó giả vờ không biết nàng đang len lén dụng công.
Bảng hiệu ở cửa hàng vẫn chưa tháo xuống. Nếu có người đến gõ cửa, đến tìm bọn họ trừ tà bắt chuột, bọn họ liền đi một chuyến. Nếu là người tới trông thấy cửa chính đóng chặt, sẽ không tìm đến, hắn cũng không bởi vì không trợ giúp cho người khác mà cảm thấy áy náy, chỉ cảm thấy hai bên không có duyên phận, mừng rỡ trải qua một ngày thanh nhàn.
Mùa xuân dần qua, mùa hạ đến rồi.
Ánh nắng gia tăng, dông tố biến nhiều, lá cây liễu trên cành cũng càng phát triển xanh tươi, mỗi ngày mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên mắt người đều không mở ra được, trên đường mọi người mặc y phục càng ngày càng ngắn, thậm chí có người làm công việc vất vả trong thành phố cũng không mặc áo, chỉ buộc một dải vải quanh thân, mồ hôi rơi như mưa.
Cảm giác mùa hè đã đến.
Trong những ngày qua, Ngô nữ hiệp vẫn như cũ đi sớm về trễ.
Vuốt xong quả du, lại tới hái hoa hòe.
Có khi cắt hai cân thịt, cũng đem đến nhờ nàng xử lý, dựng một bếp lửa. Đôi khi trên đường về gặp mùi thơm từ cái gì đó, cũng mua ít về, chia cho họ ăn. Có khi tâm tình tốt, cũng tới tìm bọn họ, mời bọn họ đi đến một nơi nào đó gần hoặc xa ăn chút đồ ăn vặt, cũng khá thú vị.
Vị nữ hiệp này có khi mỏi mệt, có khi nhẹ nhõm, có khi trên thân sẽ mang một ít sát khí huyết tinh, Tống Du cũng không nhiều hỏi đến, như lời nói lúc đầu, hòa thuận ở chung với nhau.
Nhiều nhất hỏi nàng một câu, tại sao lại mời bọn họ ăn cơm.
Ngô nữ hiệp cười khẽ và nói với hắn.
Một khi gia nhập vào trong giang hồ, chính là người bạc mệnh.
Dưới mắt nàng tại Trường Kinh cầu sinh, cuộc sống khá căng thẳng, vừa mệt lại vừa nguy hiểm, mỗi ngày ra ngoài đều không biết được còn có thể trở về hay không. Có thể thuận lợi trở về, nhưng lại tìm không thấy chuyện khác để làm, thực tế không thú vị.
Muốn nói hứng thú yêu thích, nàng cũng vô cùng thiếu thốn.
Khi còn bé nàng chưa ăn qua bao nhiêu món ngon, sau khi lớn lên cũng không có nhiều kiến thức, không hiểu thi từ ca phú, không nghe đến nhạc, thưởng không đến trà, ăn chính là sở thích nhất của nàng cả đời này. Nhưng mà trước kia tuổi còn nhỏ, không có tiền cũng không có năng lực, mua không nổi, đi không xa. Hiện tại mua được, cũng đi được xa, nhưng phát hiện ra một mình ăn một số món thực sự không dễ chịu.
Đặt ăn nhiều không hết, đặt ăn ít không đủ.
Không nhiều không ít, cũng không có nhiều ý nghĩa.
Người khác gặp ngươi một mình, luôn thích nhìn ngươi hai mắt.
Trước kia tại Trường Kinh không có bằng hữu cố nhân, mỗi ngày trở về, tùy tiện nhét đầy cái bao tử, ngay tại lầu hai trên giường co rụt lại, trợn tròn mắt đối mặt cùng với đêm đen như mực một hồi, tỉnh dậy cũng chính là sáng ngày hôm sau. Hiện tại có thêm một vị bằng hữu nói chuyện rất là hợp ý, đương nhiên phải kêu bằng hữu cùng đi ăn bữa cơm ngon.
Vừa hay bản thân vốn thích ăn.
Thứ hai an ủi sự vất vả của mình, ban thưởng cho việc mình lại sống thêm một ngày, lại ăn mừng mục tiêu của mình lúc quyết định đến Trường Kinh xông xáo gần hơn một bước.
Bất luận như thế nào, sau một ngày mệt nhọc nguy hiểm, mời một người bằng hữu, thân thiện, có thể nói chuyện rất là hợp ý, hơn nữa còn không đông vấn tây vấn, đi ăn một bữa ngon mà không cảm thấy áp lực, thậm chí khi tâm trạng buồn bã, nàng cúi đầu chuyên tâm ăn cơm, không nói câu nào, hắn cũng sẽ không hỏi nhiều, nàng cảm thấy thực tế là một chuyện cực kỳ thoải mái.
Rất tốt.
Tống Du cũng rất hài lòng với cuộc sống và giao tiếp như thế này.
Có thể nhìn thấy, lại không chìm đắm vào, có thể cảm nhận được, lại không cảm thấy mệt mỏi, thật là tốt đẹp.
Cũng hài lòng với mối quan hệ như vậy.
Dần dần đến tháng năm.
Cây mơ chua bủn rủn chân răng, chuối tây phân lục cùng vải thưa.
Ngày dài tỉnh giấc không lo nghĩ, nhàn nhìn nhi đồng bắt liễu hoa.
Đạo nhân thu hồi bút lông, nhìn một hàng chữ trên giấy.
Lầu hai cửa sổ vẫn mở, gió nhẹ thổi cành liễu, từ cửa sổ tiến đến, mang đến một chút hơi lạnh, cũng đem mùi mực thổi tới tới trước mặt.
Tiểu nữ đồng hai tay đang viết chữ bên cạnh mép bàn học, rướn cổ lên nhìn xem.
Lập tức ngửa đầu nhìn về phía đạo nhân, trong mắt nghi hoặc.
"Viết cái gì?"
"Tam Hoa nương nương nhận ra chữ gì?"
"Nhật, Trường, Nhi, Tử, Đồng!"
Tiểu nữ đồng nhón chân lên, đưa tay từng đợt chỉ vào chữ viết trên giấy, bởi vì vết mực chưa khô, nàng không dám chạm vào, đồng thời đọc lấy từng chữ từng chữ.
Sau cùng mới chỉ vào chữ lớn nhất góc dưới bên trái:
"Hoa!"
"Tam Hoa nương nương lợi hại!"
"Vì sao có nhiều chữ ta cũng không nhận ra vậy?"
Tiểu nữ đồng ngửa đầu nhìn chằm chằm đạo nhân, tròng mắt chuyển lung tung, bên trong có chút hoài nghi.
"Bởi vì Tam Hoa nương nương còn chưa có học đến!"
"Ngươi không dạy ta!"
"Trên đời này chữ quá nhiều, cho dù Tam Hoa nương nương thiên phú dị bẩm, cũng phải chậm rãi học từng chữ từng chữ một, không thể nóng vội!"
Tống Du kiên nhẫn nói.
"Ta rất thông minh!"
"Đó là đương nhiên!"
Tống Du nhếch miệng, không nhanh không chậm mà nói:
"Bây giờ Tam Hoa nương nương đã viết rất nhiều chữ, nhưng một mực là dùng cành liễu cùng với sa bàn, còn chưa hề dùng qua bút mực, không bằng hôm nay liền thử dùng bút lông viết chữ trên giấy là có cảm giác gì, như thế nào?"
Nói xong hắn đem bút lông đưa về phía tiểu nữ đồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận