Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 345: Giang hồ đoạt bảo (1)

"Đạo trưởng hảo thủ đoạn a!”
Ngô nữ hiệp nheo mắt lại, nhìn chằm chằm ngọn lửa bên trong dần dần đã cháy hết sạch, chỉ còn lại bộ quần áo, cười một tiếng:
"Nghe nói trong giang hồ kỳ nhân dị sĩ rất nhiều đều là dùng cả một đời đẻ học được một hai dạng bản lĩnh như vậy, cao nhân bên trong ly cung chùa miếu tối đa cũng chỉ học ba năm loại bản lĩnh, đạo trưởng tuổi còn trẻ, pháp thuật ngược lại biết không ít!”
"Thủ đoạn nho nhỏ, không đáng nhắc tới!”
"Vậy năm người còn lại thế nào?"
Ngô nữ hiệp nhìn về phía năm người giang hồ còn lại.
"Mấy vị...!”
Đạo nhân liền nhìn về phía bọn họ, dừng lại một lát, cũng câu hỏi:
"Có thể từng giết qua người vô tội?"
Gió thổi cỏ lay, không ai trả lời.
Năm người giang hồ bị đứng yên ở tại chỗ, một số người nhìn về phía này, có thể nhìn thấy một chút qua ánh mắt, một số nhìn về phía khác, nhìn không thấy bên này như thế nào, lại có thể nghe thấy thanh âm, từ bên trong thanh âm cũng có thể biết được nơi đây xảy ra chuyện gì, đạo nhân này có bản lĩnh gì.
Giờ phút này nghe đạo nhân hỏi một câu, trong lòng đều cực kỳ sợ hãi.
Sợ hãi, bất an, lại có hối hận.
Khi thì cảm thấy mình đã gặp phải chính là cao nhân thần tiên, khi thì nhớ tới mình lạm sát qua người vô tội, cảm thấy báo ứng của mình rốt cuộc cũng đến, trong lòng càng thêm sợ hãi, hối hận không thôi.
Lòng hoang mang, như ngọn lửa cháy lên.
"Bồng...!”
Lúc này có ba người trên thân nhóm lửa.
Tuy nhiên có khác biệt so với người kia, ba người này không thể động đậy, cũng không phát ra được thanh âm nào, cứ như vậy đứng, như người giả cọc gỗ, bị đốt thành tro.
Cũng không biết hai người còn lại trong lòng nghĩ như thế nào.
"Đây lại là thủ đoạn gì?"
"Hỏa hành chi pháp!”
"Lợi hại như vậy!"
"Tính không là lợi hại!”
Đạo nhân thong dong giải thích:
“Lúc đầu người kia bị nữ hiệp xách trở về, đã sợ mất mật, thấp thỏm bất an trong lòng, sợ hãi kinh nghi, lại bị tại hạ câu lên hối hận chi tâm, lúc này mới dễ dàng bị Tâm Hỏa thừa lúc đốt thành tro bay. Ba người sau đó, nhìn thấy kết cục của người đầu tiên, cũng cảm thấy lo lắng bất an, sợ hãi kinh nghi, lửa từ trong lòng đám bọn hắn bùng lên, không từ trong tay tại hạ tới!”
"Còn hai người này?"
Nữ hiệp lại nhìn về phía hai tên còn lại.
"Đạo nhân vốn không nên tạo nhiều sát nghiệt, tại hạ cũng không phải yêu thích giết người, trừ những người công khai nổi sát tâm đối với tại hạ, những người còn lại tại hạ đều không lấy tính mạng bọn họ!”
Đạo nhân kiên nhẫn nói:
“Hai người này có thể trốn được sự tra hỏi của tại hạ, đại khái không có giết qua người vô tội, tuy nhiên đã cùng mấy tên Ngang Châu Ngũ Hùng này, chắc chắn cũng không phải người tốt, vậy thì hãy để bọn họ ở lại đây!”
"Ở lại bao lâu?"
"Một ngày một đêm!”
"Thú vị!”
Nơi đây tuy có người ở, nhưng dù sao cũng ở trên núi lớn.
Ban ngày tuy nhiên yên ổn, ban đêm cũng có sói dữ. Huống chi bây giờ trong núi tụ tập không biết bao nhiêu người trong giang hồ, ở chỗ này một ngày một đêm có thể sống sót, nói dễ dàng không hề dễ dàng, nói làm khó cũng không khó.
Sợ là muốn khảo nghiệm tạo hóa một phen.
"Ầm ầm!"
Đỉnh đầu bỗng nhiên một tiếng vang trầm.
Nữ đồng và nữ tử cả hai đều ngửa đầu nhìn lại.
"Sắp mưa!”
Đạo nhân nói với các nàng một câu.
Nữ đồng nháy mắt.
Nữ tử thì nhíu mày lại.
"Không được, ngựa thần của ta không thể gặp mưa, nếu ướt mưa sẽ dễ sinh bệnh!”
Ngô nữ hiệp chỉ vào phía trước:
“Ta nhớ được lúc đến ven đường, bên kia có một cái đình, có thể tránh mưa!”
"Đi thôi!”
"Ngươi cũng đi?"
"Tất nhiên!”
"Không vội mà xuống núi?"
"Không vội!”
"Có số người giang hồ không sống được lâu, vì bảo vật, thế nhưng ngay cả tính mạng cũng có thể không cần tới!”
"Vừa vặn kiến thức một phen!”
Đạo nhân đã dẫn đầu bước chân.
Sơn phong đập vào mặt, thổi đến áo bào run rẩy phần phật, sợi tóc cũng theo đó phất phới, rừng cỏ ven đường đều xoay người, nhìn ra núi trùng điệp, một cảnh tượng rộng lớn, hùng vĩ, cũng là một phong cảnh.
Trên núi xuất hiện người giang hồ quả nhiên không ít, cùng nhau đi tới, hoặc sáng hoặc tối gặp được không biết bao nhiêu người.
Có chút người giang hồ gặp hắn là đạo nhân, sẽ thêm mấy phần thật thật giả giả khách khí, lời đầu tiên tự giới thiệu, hỏi thăm một phen, rồi mới định đoạt. Về phần là đánh nhau hay giết nhau, cũng có thể thỏa thuận theo một số quy tắc, đều có khác biệt.
Một số tự tin vào bản lĩnh, không nói một lời, rút kiếm ra đối diện.
Một số trốn trong bóng tối, mũi tên lạnh bắn lén.
Một số xa xa thấy đạo nhân và nữ tử có bản lĩnh cao siêu, không dám lên trước, nhìn vài lần liền lặng lẽ bỏ đi, không biết đi đâu.
Sự lựa chọn khác nhau dẫn đến kết cục khác nhau.
Dần dần trông thấy cái đình mà nữ hiệp đã nói.
Tuy là ở giữa sườn núi, nhưng lại là một chỗ lồi ra phía ngoài bên vách núi, cũng không biết là vị tao nhã nào đã xây dựng, dùng để thưởng thức phong cảnh thì không thể thích hợp hơn.
Ba người một ngựa dẫn đầu đi vào trong đình.
Cũng không lâu lắm, mưa đã bắt đầu rơi xuống.
Mưa rơi nặng hạt, cũng rơi rất nhanh.
Đạo nhân không chút hoang mang ngồi xếp bằng ở trong đình, không bởi vì người giang hồ nhiều phiên quấy rầy mà bực bội, cũng không bởi vì đốt bảy tám người mà cảm hoài, trong lòng tựa như hoàn toàn không có gợn sóng.
Từ bên trong đình nhìn ra ngoài, mỗi một giọt mưa đều là dải ngắn ngủi, treo đầy bên trong trời đất.
Âm thanh từ việc đi qua rừng đánh lá đập lên mái chòi, mỗi âm thanh đều khác nhau.
Trong núi luôn có sương mù, mưa lớn rơi, lại dâng lên mờ mịt, như một tầng lụa mỏng mịn mờ bao phủ những dãy núi, phong cảnh vốn đã tuyệt đẹp, lại biến thành cảnh tượng bên trong một bức tranh sơn thủy.
Lần lượt có người giang hồ chạy đến nơi đây.
Có lẽ có mấy người cũng biết được nơi đây có cái đình, đến đây tránh mưa, có lẽ có người từ miệng của những người chạy đi biết được tin tức, đặc biệt vây tới muốn đoạt bảo.
Tuy nhiên không ai hành động thiếu suy nghĩ, đều đứng ở bên ngoài đình, đội mưa nhìn chằm chằm mọi người ở trong đình.
Dần dần càng tụ càng nhiều.
Từ mười người, biến thành hai mươi mấy người, lại từ hai mươi mấy người, biến thành ba bốn mươi người, bảy tám chục người, càng về sau không thể đếm rõ được, có lẽ đã có trên trăm người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận