Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 1143: Thời Gian (2)

"Hộ quốc công sinh ra ở huyện Châu Ngọc, đó là nơi tổ tiên ở, vì bảo vệ đất nước mà chết, nào có đạo lý không cho hậu nhân hồi hương?"
"Tên yêu đạo kia!"
Không cho về cố hương, đây chính là đại sự.
Mọi người có thể không dám mắng Hoàng đế, nhưng Quốc sư là người tu đạo, mắng chửi cũng không có gì phải kiêng dè.
Nghe vậy, hình như vị Quốc sư này không được lòng dân chúng bằng sư phụ ông ta.
"Biết người ta bị đày đi đâu không?"
"Nghe nói Quốc sư muốn đày con cháu Hộ quốc công đến Nghiêu Châu, nhưng thừa tướng bảo Nghiêu Châu là nơi có khí chướng, đầy đến đó e là khiến quân lính phía Bắc bất mãn, thế là đày đến Khắc quận Dư Châu!"
"Dư Châu?"
Mọi người nghe xong đều sững người, nhíu mày. Tống Du nghe vậy cũng sững người, im lặng hồi lâu. "Dư Châu là nơi nào? Không đến nỗi hẻo lánh nghèo nàn, nhưng cũng chẳng thể gọi là giàu có được!"
"Cũng vẫn còn đỡ hơn Nghiêu Châu..."
"Thật là tức chết ta mà!"
"Thế đạo này quả nhiên không bằng ngày xưa..."
Mọi người bàn tán xôn xao, trong gian phòng náo nhiệt hẳn lên. Tống Du vẫn ngồi im, không nói gì. Khắc quận, Dư Châu ... Huyện Phù Dao... Là những nơi mình từng đi qua. Trong phút chốc, cảnh núi non sông nước nơi đó, thành nhỏ nơi yêu tà hoành hành, con hồ ly kỳ lạ kia, cùng lời tiên đoán của nó, tất cả đều hiện lên trong đầu hắn. Lâu sau, khách nghe chuyện dần giải tán. Thấy trong phòng còn một người, là một vị đạo sĩ, còn dắt theo một tiểu nữ đồng xinh đẹp như tiên nữ, Trương lão tiên sinh đang định rời đi bỗng dừng bước, suy nghĩ một chút rồi cung kính tiến đến. "Xin hỏi tiên sinh vì sao còn chưa rời đi?"
Tống Du cũng đứng dậy, khách khí đáp lễ:
"Muốn cùng lão tiên sinh nói thêm đôi lời!"
"Hửm?"
Trương lão tiên sinh nghe giọng điệu của hắn, lại nhìn hắn thêm một cái:
"Tiên sinh trông có vẻ lạ mặt, chẳng lẽ quen biết lão hủ? Hay là trước đây đã từng đến đây!"
"Trước đây quả thực đã từng đến, nhưng là chuyện của nhiều năm về trước rồi!"
Tống Du thành thật nói:
"Lúc đó trên đài cũng là một vị Trương lão tiên sinh, kể chuyện hay như ngài vậy, chẳng hay vị lão tiên sinh đó giờ còn không?"
"Chẳng hay nhiều năm về trước là..."
"Mười hai, mười ba năm rồi!"
"Mười hai, mười ba năm!"
Trương lão tiên sinh sững người, lại nhìn hắn thêm một cái, sau đó mới vội vàng cúi đầu, ánh mắt lấp lánh. Dung mạo này hiển nhiên là không đúng. Nhưng ban đầu ông ấy cũng chỉ nghĩ hắn là yêu tinh quỷ quái hay thần linh địa phương nào đó đã từng đến thành nghe kể chuyện từ nhiều năm về trước, người kể chuyện đôi khi cũng bước vào câu chuyện, Trương lão tiên sinh trước đây rất nổi tiếng, nhờ sự phồn hoa náo nhiệt của Dật Đô, không biết đã có bao nhiêu yêu tinh quỷ quái, thần linh địa phương giả dạng con người đến nghe ông ta kể những câu chuyện truyền thuyết kia, mười hai năm nay kể từ khi người trên đài thay đổi, đặc biệt là hai năm đầu, thường có người đến hỏi thăm vị Trương lão tiên sinh trước đây, có mấy người ông ấy chưa từng gặp trong thành, cũng có mấy người ông ấy nghi ngờ không phải là người. Trương lão tiên sinh quen kể chuyện, lúc này cũng không mất đi sự điềm tĩnh, chỉ cung kính hành lễ, nhân tiện cúi đầu, không nhìn vị đạo sĩ kia, đáp:
"Bẩm tiên sinh, đó là gia phụ. Gia phụ tuổi đã cao, mười hai năm trước đã không còn kể chuyện được nữa, lui xuống khỏi đài, tiểu lão nhi tiếp quản công việc của gia phụ!"
"Lão gia tử còn khỏe chứ?"
"Tám năm trước đã qua đời rồi!"
"Tám năm trước..."
Tống Du lẩm bẩm, trong lòng thở dài. "Tiên sinh có quen biết với gia phụ?"
"Ồ, không biết có tính là quen biết hay không, chỉ là năm đó từng sống ở Dật Đô, lúc rảnh rỗi thường đến đây nghe kể chuyện, lão gia tử kể chuyện rất hay, nên hầu như ngày nào ta cũng đến. Lúc sắp đi còn xin lão gia tử chỉ giáo một số chuyện kỳ dị thần bí trên đời!"
Tống Du đáp:
"Giờ quay lại, muốn đến bái phỏng, tiện thể cảm tạ một tiếng!"
Lão Trương trước mặt nhíu mày. Nghe vậy, ông ấy chợt nhớ ra, hình như hồi đó có nghe phụ thân kể về một vị đạo sĩ, ở ẩn tại đây nửa năm, ngày nào cũng đến nghe ông ấy kể chuyện. Chỉ nghe phụ thân kể, vị đạo sĩ này rất phi phàm. Mười ba năm, dung mạo không đổi. Thậm chí chính ông ấy cũng đã già như phụ thân của mình năm xưa. "Xin hỏi ngài là người hay tiên?"
"Là người, người tu đạo!"
"Cớ sao lại nói lời cảm tạ?"
"Trương công không biết đấy thôi!"
Đạo sĩ nhẫn nại đáp:
"Năm đó tại hạ lần đầu xuống núi, đối với sự đời còn nhiều điều chưa hiểu, chỉ muốn tìm đến những nơi non nước hữu tình, tìm kiếm những vùng đất kỳ dị thần bí, từ lời kể của lệnh tôn đã biết được không ít kỳ quan thiên hạ, mười ba năm qua, chúng ta đa phần đều đã tìm đến, thu hoạch được nhiều điều bổ ích, đặc biệt đến để cảm tạ!"
Lão Trương trước mặt nghe vậy, không khỏi sững sờ. Vị đạo sĩ này là yêu ma quỷ quái, là thần linh địa phương gì ông ấy cũng không lấy làm kinh ngạc, bởi vì đã từng kinh ngạc rồi, nó đã trở thành một câu chuyện thường tình trong cuộc đời ông ấy, nhưng không ngờ lại là như vậy. "Những kỳ quan thiên hạ đó ngài đều đã đi qua cả rồi sao?"
"Ngoại trừ Vân Châu, đều đã đi qua!"
"Có dám... dám hỏi ngài vài câu?"
"Cứ hỏi đừng ngại, như thuở nào!"
"Vậy xin hỏi ngài, phía bắc Việt Châu có Phượng hoàng không?"
"Thần điểu đông chí hạ chí đến đậu!"
"Trên đỉnh Vân Sơn có thần tiên không?"
"Từng có thần tiên!"
"Tây Vực có Địa Hỏa quốc không?"
"Ngọn lửa quanh năm không tắt!"
"Núi sâu Bình Châu..."
Nhiều năm về trước, một đêm đông giá rét, vị đạo sĩ trẻ tuổi và lão nhân gia đứng đây trò chuyện, giờ đây vẫn là vị đạo sĩ trẻ tuổi ấy, lại là một lão nhân gia, vẫn đứng đây trò chuyện. Chỉ là người hỏi và người đáp đã đổi chỗ cho nhau. Thái độ của đôi bên thì vẫn như cũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận