Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 505: Thành nhỏ có mưa rơi (1)

Hàn Tô, có nghĩa là hoa tuyết.
Huyện Hàn Tô nằm ở sát bên Cánh đồng tuyết, cách bắc cảnh Ngôn Châu cũng không xa, vừa vào mùa đông, nhiệt độ không khí cực thấp, thường xuyên có tuyết bay.
Nhà sư Nhất Độ đi theo một người thứ tá, hành tẩu dọc theo đường đi huyện Hàn Tô, nhìn quanh hai bên, gần như từng nhà đều đóng chặt cửa, trên đường một người cũng không gặp được. Dù cho những nhà kia đóng chặt cửa, đại đa số bên trong cũng không chỉ không có bất cứ động tĩnh gì, cả sức sống gì cũng không có.
Trận đại dịch này, không biết bao nhiêu ngôi nhà bị bỏ trống.
Bây giờ chính vào mùa đông khắc nghiệt, sợ là trong thời thái bình cũng sẽ có dân chúng chịu đông lạnh mà chết, càng không nói đến hiện tại là năm thảm họa, tai họa của chiến tranh và yêu ma, lại tới đại hạn hán, rồi ôn dịch...
Thế gian khổ đến tột cùng tổng cộng có bao nhiêu?
Tăng nhân Nhất Độ nhớ tới lúc mình ngủ tạm bốn phía, chu du tu hành thấy qua những tăng nhân tu hành khổ hạnh kia.
Sau đó, lắc đầu một cái, tiếp tục bước đi.
Phía trước, tiểu lại vừa đi vừa trò chuyện với hắn.
Nói về nhân khẩu của huyện Hàn Tô, có bao nhiêu người đã nhiễm dịch bệnh, chết bao nhiêu, những quan huyện nào đã bỏ chạy, những người nào còn ở lại chống với dịch bệnh, lại có những đối sách kia.
Tiểu lại họ Kim, tại huyện nha cũng chưa nói tới chức quan gì, mẫu thân cùng với ca ca cũng ở trong Bệnh Thiên Phường, bởi vậy rất vui với khi kể cho hắn nghe một chút tình huống bên trong, đối với loại người như hắn này cũng mười phần kính nể.
Bình thường Bệnh Thiên Phường đều thiết lập tại cửa thành, dạng này thuận tiện, rất nhiều chuyện đều thuận tiện, giống như bọn họ những người trong tu hành này hoặc đại phu nơi khác đến muốn đi vào, cũng rất thuận tiện, vào cửa thành trực tiếp liền đến. Sau đó trong thành nếu còn có quan lại có thể quản sự, cũng sẽ không để ngươi chạy loạn, ra vào kiểm tra thực hư cũng thuận tiện.
Huyện Hàn Tô cũng như thế.
Chỉ là bọn hắn từ cửa thành nam tiến vào, Bệnh Thiên Phường lại ở cửa thành bắc.
Đêm qua lần đầu gặp vị đạo trưởng kia hiển nhiên cũng là lần đầu tiên ở đây, nhưng mà quan trong thành dường như như đối với hắn cực kì tôn kính, chẳng biết tại sao, nhưng tóm lại là nhờ phúc của vị đạo trưởng kia - quan binh thủ thành không chỉ có rất quả quyết cho mình vào thành, mà lại không để cho mình từ ngoài thành đi vòng qua cửa thành bắc, mà chính là cho phép mình từ trong thành xuyên qua, còn gọi một tư lại đến dẫn đường.
Điều này tất nhiên là một chuyện tốt.
Chỉ là sau khi vào thành, hắn cùng vị đạo trưởng kia liền tách ra, vị đạo trưởng kia nói vào trong thành tìm miếu thờ Thần Thổ Địa nơi đó, không biết cần làm chuyện gì, hắn thì tiến về Bệnh Thiên Phường.
Tăng nhân Nhất Độ hành tẩu Quy Quận đến nay, gặp qua không ít người đồng hành, đã có đạo nhân, cũng có tăng nhân, có cao nhân giang hồ, cũng có đại phu du hành khắp nơi, mọi người đều có bản lĩnh riêng, đều có phương pháp riêng, thường xuyên tập hợp lại một chỗ cũng thường xuyên riêng phần mình rời đi, thậm chí lơ là nhiễm bệnh chết đi, trong lúc loạn thế, thân thể như bọt nước, lại như nến như gió, loại chuyện này, thực sự là chuyện thường, tăng nhăn Nhất Độ cũng bất quá quan tâm kỹ càng.
"Chính là chỗ bên cạnh này!”
"Đa tạ Kim thí chủ!”
"Huynh trưởng của tiểu nhân hôm qua mới đi vào, bệnh tình rất nhẹ, dáng dấp rất giống với tiểu nhân, đại sư nếu như nhìn thấy, xin thay tiểu nhân hỏi huynh trưởng một tiếng tốt!”
Tư lại dừng bước, đối với tăng nhân nói:
“Ngoài ra huynh trưởng trước kia cũng làm việc ở huyện nha, đại sư sau khi đi vào, có chuyện gì, trước tiên có thể tìm huynh ấy!”
"Nhất định nhất định!”
Tăng nhân Nhất Độ biết được hắn thật ra là muốn mời mình chiếu cố huynh trưởng của hắn nhiều hơn, nhưng cũng cười đồng ý.
Tư lại lúc này mới yên tâm rời đi.
Tăng nhân Nhất Độ thì vượt qua một đống tạp vật.
"Khụ khụ khụ...!”
Còn chưa đi vào, đã nghe thấy tiếng ho khan.
Nơi gọi là Bệnh Thiên Phường, chính là trong thành cách ly ra một khu vực, bách tính nhiễm bệnh được đưa vào đó, để ngăn cách với người bình thường. Nhưng kỳ thật đại đa số Bệnh Thiên Phường cũng không phụ trách trị liệu, trừ có những đại phu cũng nhiễm bệnh hoặc là thiện tâm nguyện ý chủ động đi vào mới được. Ngoài ra thời gian mỗi ngày cố định, từ bệnh nhẹ hoặc thành viên đặc biệt đem người chết kéo ra ngoài, lại có người mang đi thiêu đốt hoặc chôn cất kỹ.
Nói trắng ra, chỉ là đem bệnh nhân ném vào chờ chết mà thôi.
Nhưng đã là hành động bất đắc dĩ.
Là một tăng nhân có đạo hạnh hộ thể, nhà sư Nhất Độ sẽ không bị bệnh tà quấy nhiễu, thế nhưng không có phương pháp chữa bệnh.
Chỉ có hai pháp thuật pháp chú.
Một là từ sư phụ nơi đó học được chú cứu khổ cứu nạn, cũng là pháp chú Phật môn duy nhất mà hắn học được từ lúc xuất gia tại chùa Thắng Đức, không có tác dụng gì khác, chỉ có thể giúp người giảm bớt đau đớn.
Tăng nhân Nhất Độ tinh thông pháp này, nếu hắn thành tâm thi pháp niệm chú, dù là nhiễm dịch chín ngày đau đến không muốn sống, cũng dường như có thể làm như không có bệnh và không đau nhức. Chỉ cần thân thể người bị bệnh còn chưa héo rút, liền có thể đi lại, chỉ cần cổ họng còn không có triệt để câm đi liền có thể nói chuyện tự nhiên, điều này không chỉ ít đau đớn hơn mà còn bảo toàn tôn nghiêm của họ.
Hai là lúc vân du đến chùa Thiên Hải, từ phương trượng trụ trì nơi đó học được chú để giải tai họa và lời nguyền.
Chú thuật giải tai họa và lời nguyền vốn có tác dụng chữa bệnh, tuy nhiên chỉ có thể trị chút bệnh nhẹ như bệnh thương hàn, dịch chín ngày quá mức mạnh mẽ và phức tạp, bùa chú này cũng không giải quyết được, chỉ có thể làm chậm lại sự lây lan của bệnh dịch, để người bệnh chống chọi thêm một khoảng thời gian.
Trước đây dễ dàng, mỗi ngày có thể cứu được trăm người.
Sau này thì khó khăn, mỗi ngày chỉ có thể cứu được một người.
Nhưng mà tăng nhân pháp lực và tinh lực đều có hạn, nếu không có nhiều người bệnh thì không sao, nhưng nhân số càng nhiều, cuối cùng cần phải đưa ra sự lựa chọn.
Hành tẩu Quy Quận đã lâu, biết được bất luận như thế nào mình cũng trị không hết trận yêu dịch này, để người bệnh sống lâu thêm một chút cũng không phải hoàn toàn không có ý nghĩa, chỉ là cuối cùng không bằng để càng nhiều người giảm bớt đi sự thống khổ.
Bởi vậy hắn đã rất lâu không có thi chú giải tại họa nữa.
Hôm nay đọc lại đã có chút xa lạ.
Đúng vậy.
Nếu là không có nghe nói Thái thần y phá giải yêu dịch thì không sao, đã nghe qua, bách tính huyện Hàn Tô này có thể được cứu. Niệm chú Cứu khổ cứu nạn, chú giải tai họa và lời nguyền cũng phải niệm, để dịch bệnh ở trên người bị bệnh có thể thuyên giảm trong vài ngày. Dù cho sau khi biết được thần y có phương pháp trị liệu, muốn phát triển đến, nhất là mở rộng đến trên thân những bách tính cùng khổ này, cũng mười phần gian nan.
Chỉ là tóm lại cũng là có hy vọng.
Thế là bên trong Bệnh Thiên Phường đã có tiếng tụng kinh.
Bệnh nhân truyền miệng, tự phát tụ lại bên cạnh tăng nhân, hoặc ngồi hoặc nằm, nghe âm thanh tụng kinh mà ngủ.
Tiếng ho khan rõ ràng biến ít, lại càng ngày càng ít.
Từ khi đại dịch đến nay, ban đêm ở cửa thành bắc chưa từng yên tĩnh như này, chỉ còn lại gió Bắc gào thét, cùng với tiếng tụng kinh đêm khuya không ngừng.
"Khục...!”
Vẻ mỏi mệt trên mặt tăng nhân lại nhiều thêm mấy phần, bờ môi cũng khô nứt, tuy nhiên cho đến khi pháp lực khô kiệt, hắn cũng chưa ngừng lại.
Thẳng đến trời canh năm, mới làm sơ nghỉ ngơi.
Gần như vừa mới nhắm mắt, liền có thần linh nhập mộng tới.
Trong mộng là một lão phụ nhân lưng còng, cao vẫn chưa tới người đầu gối, cũng không phải thấp như bình thường, mà chính là nhỏ, tỉ lệ vẫn giống như một lão ẩu bình thường.
Lão phụ nhân tự xưng là thần Thổ Địa của Hàn Tô, đến trong mộng không vì chuyện gì khác, chỉ vì thông báo cho bách tính, sau sáng sớm ngày mai, giờ tỵ trên trời sẽ có cơn mưa, người không mắc bệnh khi ướt mưa, có thể phòng ngừa bị truyền nhiễm, người nhiễm bệnh ướt mưa cũng có thể giảm bớt đau đớn thống khổ, có thể sống lâu thêm một hai ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận