Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 584: Thời gian sẽ trôi qua rất nhanh (1)

Khi người trong quân đánh thắng trận sẽ có truyền thống tổ chức tiệc ăn mừng, huống chiến thắng lớn như thế thì mở tiệc lớn là điều đương nhiên..
Tống Du tuy không phải võ phu, nhưng cũng không có cự tuyệt.
Điều kiện trong quân rất đơn giản, sắp đến với một yến tiệc.
Một bữa yến tiệc là như thế nào?
Người xưa ăn cơm không cần dùng bàn ghế, khi tổ chức tiệc, họ sẽ trải một lớp vải dày làm bàn ăn, gọi là "yến", sau đó trải thêm một lớp vải mịn làm chiếu, gọi là "tịch", ghép lại là được bàn tiệc. Nhưng đến ngày nay, người Đại Yến ăn cơm thì cơ bản phải dùng bàn ghế hoặc bàn ăn, vì thế cũng ít khi dùng đến bàn yến nữa.
Trong quân, họ cũng không để ý nhiều đến việc đó và họ cũng chuẩn bị tiệc.
Chọn một căn phòng rộng lớn một chút, các tướng quân không phải trực, quân sư dưới trướng cùng với giáo úy lập công đều mời đến, mang lên rượu thịt, có một bữa cơm no đủ.
Tống Du cùng với Tam Hoa nương nương ngồi ở hàng trên, không ngừng có người đến cung kính mời rượu với bọn hắn.
"Tiên sinh thật có phong thái thần tiên!"
Tống Du biết được những tướng sĩ này bị yêu ma tra tấn từ lâu, dù chưa từng gục ngã xuống, nhưng cũng mỏi mệt không chịu nổi, bây giờ thấy được hắn không chỉ có đại thắng mà còn diệt trừ yêu ma một cách dễ dàng, tự nhiên sĩ khí phóng đại, bất an trong lòng đã lâu một lần được khứ trừ, tự nhiên đối với hắn cũng vô cùng tôn sùng. Tống Du nghe được mấy lời này, dù không vì vậy mà đắc ý, nhưng cũng chưa từng có phần khiêm tốn, chỉ nói:
"Cũng có công lao của Tam Hoa nương nương!”
"Tất nhiên tất nhiên!”
Võ tướng vội vàng lại nâng chén đối với Tam Hoa mèo bên cạnh đạo nhân nói:
"Nghe nói Tam Hoa nương nương vốn là mèo con thần tại Dật Châu, xin đa tạ Tam Hoa nương nương, mạt tướng kính Tam Hoa nương nương một chén!”
"Meo...!”
Tam Hoa mèo cúi đầu liếm hai ngụm nước.
Một bên Trương quân sư mắt chăm chú nhìn Tống Du, mắt chăm chú lại nhìn Tam Hoa nương nương, ánh mắt lộ ra vẻ suy tư, tựa như hiểu ra được điều gì, cũng mỉm cười, nâng chén nói ra:
"Hôm nay chúng ta trên thành quan sát trận chiến, Tam Hoa nương nương ở bên cạnh đấu pháp với yêu ma, Tam Hoa nương nương tư thế oai hùng chúng ta cũng thấy được rõ ràng, không hổ từng là thần linh, chư vị cũng chớ có quên Tam Hoa nương nương mới phải!”
Lỗ tai của mèo Tam Hoa lắc một cái và cơn buồn ngủ của nàng biến mất ngay lập tức.
Những người còn lại thấy Trương quân sư như thế, trước kia không có nhận ra, cũng đều đồng loạt giật mình, biết được Tống Du rất coi trọng Tam Hoa nương nương, thế là từng người cũng đều đến làm lễ với mèo Tam Hoa.
Tất nhiên không thiếu khen tặng.
Tam Hoa nương nương con mắt đều sáng lên.
Trương quân sư mỉm cười, nhìn thấy cảnh tượng này lập tức mới nâng chén nói với mọi người:
"Chư vị tướng quân ở phương bắc đã lâu, bị người Tây Bắc ràng buộc tinh thần, có chỗ không biết Tống tiên sinh cùng với Tam Hoa nương nương trước khi đến nơi này, đã từng đi qua Hòa Châu cùng với Ngôn Châu ở phía tây nam, diệt trừ không biết bao nhiêu yêu ma, Đại Yêu vương chiếm cứ Hòa Nguyên không ai bì nổi, cũng sau khi Tống tiên sinh cùng với Tam Hoa nương nương đi qua, đã bị trấn áp!”
Mọi người nghe xong, nhao nhao kinh hãi.
Tống Du thì cúi đầu xuống cùng mèo Tam Hoa nhìn nhau.
Không ngoài dự đoán, sau đó có chút phiền phức.
Cũng may Trần Tướng quân rất nhanh mở miệng, ngăn các vị võ tướng muốn thăm dò lại, Tống Du cũng đúng lúc này hỏi hắn:
"Tướng quân tin tức linh thông, không biết tình hình yêu dịch ở Quy Quận đã như thế nào?"
"Thái thần y y thuật tuyệt vời đã tiêu trừ được dịch bệnh, nghe nói đầu xuân năm nay, đại dịch ở Quy Quận liền bị đẩy lùi, đến tháng một, Quy Quận đã không có người bị nhiễm bệnh!”
Trần Tướng quân mỉm cười nói:
“Trước đây yêu ma Tây Bắc còn mang dịch bệnh từ Hòa Châu vào bên trong quân đội của chúng ta, thành Chiếu Dạ chính là bởi vì vậy mà thất thủ. Năm ngoái vào mùa đông, chúng cũng dùng phương pháp tương tự, dùng ở trong thành Viễn Trị ta, cũng may liệu pháp của thần y truyền đến kịp thời, nếu không trong thành mười mấy vạn đại quân, cho dù có thần linh bảo hộ, cũng có thể sẽ gặp phải phiền phức!”
Bên dưới một vị mưu sĩ cũng không nhịn được nói một câu:
"Thái thần y lưu danh thiên cổ a...!”
Trong bữa tiệc, chư vị tướng quân hiển nhiên đối sự tình ở Quy Quận cùng với yêu dịch so với sự tình ở Hòa Nguyên hiểu biết được nhiều, có thể còn uống qua thuốc của Thái thần y. Đối với quân nhân thương tật và bệnh tật cũng là chuyện thường, đối với chuyện này cảm thấy rất hứng thú, thế là nhao nhao ngươi một lời ta một câu thảo luận, không phải nói về y đức của Thái thần y, mà là về y thuật của Thái thần y.
Trần Tướng quân cười nhìn về phía Tống Du, không nói gì.
Tống Du cũng chỉ khẽ cười, ngoại trừ một câu: "Tình hình bệnh dịch đã qua đi thì tốt”, một câu "Thái thần y là nên lưu danh thiên cổ", tuyệt không nói thêm điều gì.
Tiệc rượu đến hồi cuối, mấy viên võ tướng đều uống đến say mèm, được binh lính thủ hạ dìu ra ngoài.
Tam Hoa nương nương thường xuyên nghi hoặc nhìn bọn họ.
Trần Tướng quân lại hết sức tỉnh táo.
Tống Du ăn uống no đủ, cũng đứng lên, nói với Trần Tướng Quân:
"Thời gian không còn sớm, chúng ta nên trở về nghỉ ngơi, nếu sau lại có yêu ma xâm phạm, hoặc trong quân có bất kỳ sự tình gì liên quan tới yêu ma kỳ tà, tướng quân cùng với quân sư đều có thể tùy thời tới tìm chúng ta!”
"Không dối gạt tiên sinh, trong quân thật có sự tình yêu tà, muốn tiên sinh trợ giúp!”
Trương quân sư cung kính nói:
“Chỉ là hoàng hôn hôm qua tiên sinh mới đến trong thành, hôm nay lại cùng yêu ma tác chiến, thực tế mệt mỏi, chuyện kia cũng không phải sự tình gì khẩn cấp, hôm nay đã vào đêm, liền mời tiên sinh nghỉ ngơi thật tốt một đêm, ngày mai lại phải làm phiền tiên sinh!”
"Cũng tốt!”
"Meo...!”
Một người một mèo đi trở về chỗ ở.
Trong phòng y nguyên thắp lên ngọn đèn.
Mèo con biến thành nữ đồng, tay cầm lá cờ nhỏ, dựa vào ánh sáng của ngọn đèn, lật qua lật lại xem xét.
Đạo nhân thì ở bên cạnh rửa mặt.
Bỗng nhiên nàng nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía đạo nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận