Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 248: Đào Hoa Sơn nữ quỷ thanh lâu (1)

"Đa tạ nữ hiệp. ".
"Đi đây... ".
Ngô nữ hiệp nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch, buông xuống liền đi.
Tuy nhiên, khi mới vừa đi tới sát vách, đang lúc móc ra chìa khoá, mở cửa phòng nhà mình, liền nghe sát vách ẩn ẩn truyền đến một giọng nữ thanh mảnh:
"Ngươi muốn đi ra ngoài bắt yêu quái hả?".
"Không sai biệt lắm. ".
"Tam Hoa nương nương thì sao?".
"Lần này không tiện mang Tam Hoa nương nương đi lắm. Tuy nhiên chủ yếu vẫn là bởi vì trong nhà chúng ta có không ít tiền, đều là Tam Hoa nương nương cực khổ kiếm được, phải trả tiền thuê nhà, không thể bị trộm đi, cho nên muốn mời Tam Hoa nương nương ở lại nhà trông coi nhà. ".
"Được rồi!".
"Đây là một chuyện không dễ dàng... ".
"Không sao đâu!".
Ngô nữ hiệp lắc đầu, đẩy cửa phòng ra ngoài.
Chỉ coi như không có nghe thấy.
Buổi chiều ngày kế tiếp, ngoài thành Trường Kinh.
Hai người một ngựa đi ra khỏi thành.
"Ta gỡ bảng, không có báo tên của ngươi, nếu báo tên của ngươi, quan phủ còn phải hỏi ngươi ở chỗ nào, đến lúc đó cực kì phiền phức. Yên tâm, chúng ta là đồng hương, sẽ không hố ngươi. ".
"Như thế này tốt nhất. ".
"Chúng ta trước khi trời tối có thể tới không?".
"Có thể tới. ".
"Vậy cước lực của ngươi cũng không tệ lắm. ".
Ngô nữ hiệp đổi cách ăn mặc nam trang, dựa sát vào trên lưng ngựa Hoàng Tông thấp bé của nàng, quay đầu ngắm Tống Du: "Có ngựa lại không ở bên người, sách, thật đáng thương... ".
"Đi đường có ích lợi của đi đường. ".
"Cũng may đi chậm rãi, không quá mệt. ".
Không bao xa, nữ tử cũng leo xuống lưng ngựa, đi cùng Tống Du. Con ngựa có dáng dấp thấp bé, thân pháp của nàng lại mạnh mẽ, động tác trên dưới đều không có mỹ cảm, nhìn lại chỉ cảm thấy buồn cười.
Thanh sơn rất xa, tầng tầng lớp lớp, một con đường đất vàng uốn lượn lúc ẩn lúc hiện ở giữa Thanh sơn.
Không tính vết bánh xe, cũng là bằng phẳng dễ đi.
Hai người một ngựa càng chạy càng xa.
Mặt trời chiều ngã về tây, chân trời phủ đầy sương chiều.
Trên đường đã chỉ còn Tống Du một người.
Chợt nghe một hồi tiếng vó ngựa vang lên.
Ngựa Hoàng Tông chở nữ hiệp chạy trở về, chậm rãi giảm tốc, người trên lưng ngựa nói: "Xem ra ta còn không có tìm nhầm đường, phía trước là thôn Đào Hoa, Đào Hoa sơn cũng không xa. ".
"Được. ".
"Ta cải trang như vậy vẫn nhìn ra là nữ sao?".
"Nhận ra được, tuy nhiên ban đêm thấy không rõ lắm, ta nghĩ các nàng cũng chưa chắc dựa vào bề ngoài phân biệt nam nữ. Tuy nhiên nữ hiệp vốn là người tập võ, dương khí càng nặng hơn nam nữ phổ thông, khi tại hạ che chắn sẽ lưu ý thêm một chút, theo con mắt của yêu quỷ, nữ hiệp là nam tử. ".
"Lợi hại!".
Tay Tống Du giơ lên.
Nhiều cao nhân dân gian và cao tăng Phật môn đều từng tới nơi này, lại đều không thu hoạch được gì, yêu quỷ trong Đào Hoa sơn hại người tất ẩn giấu rất sâu, cần để chính các nàng đi ra mới được.
Chỉ thấy đầu ngón tay Tống Du nhiều hơn một sợi linh lực.
Linh lực giống như lưu tinh, nhìn qua như tuyết, phát ra tia sáng trắng, bên ngoài như sương, hư ảo không thôi.
Đông, cuối cùng, nắm giữ vạn vật.
Linh lực Đông Chí, có bế súc sinh khí, kết thúc tiến trình, có tác dụng ẩn núp cất giấu.
Vô thanh vô tức, linh lực tiêu tán.
"Tê!".
Nữ tử bỗng nhiên rùng mình, run một chút.
"Làm sao đột nhiên lạnh như thế?".
"Được. ".
"Tốt?".
"Ừm. ".
"Bây giờ ta là nam tử?".
"Dương khí lớn hơn âm khí, trong mắt quỷ vật, thấy không rõ khuôn mặt, sẽ cảm thấy là nam tử. ".
"Lợi hại nha, đạo trưởng... ".
Lại là câu này, giống như thuận miệng mà ra.
Hai thân ảnh tiếp tục đi về phía trước.
Vừa tới thôn Đào Hoa đã có thể nhìn thấy bên đường trồng rất nhiều cây đào, có chút đã mọc ra lá cây, có chút thì đã có hoa đào, hoa đào lộ ra càng đỏ dưới trời chiều.
"Cả một khu đều trồng đào hoa, toàn bộ quả đào cung cấp cho Trường Kinh suốt mùa hè cơ bản đều là mấy cái thôn kề bên này cung cấp. ".
Ngô nữ hiệp giới thiệu cho hắn, "Năm ngoái ta còn tới bên này mua qua quả đào, mua ở chỗ này sẽ rẻ hơn mua ở trong thành Trường Kinh rất nhiều, nhưng ta không tới thôn Đào Hoa, đi bên kia núi, gọi thôn Tiên Đào. ".
"Hạnh Hoa cũng kém không nhiều là lúc này?".
"Không sai biệt lắm cũng là mấy ngày nay. ".
"Nghe nói Hạnh Hoa của Trường Kinh rất nổi danh. ".
"Ta không có đi xem qua. ".
"Như thế à... ".
Hai người nhỏ giọng nói chuyện, đi qua thôn Đào Hoa liền trông thấy một ngọn núi chết duy nhất không thấy cây đào cũng không có hoa đào, chỉ có vô số gốc cây trụi lủi, chính là Đào Hoa sơn.
Ngồi làm bộ nghỉ ngơi, ăn chút lương khô.
Sắc trời chậm rãi đen.
Bỗng nhiên hình như có ánh đèn.
Nhìn lại, chỉ thấy trên núi hoang bỗng dưng nhiều thêm một lầu các, đèn đuốc sáng trưng, trên lầu có nữ tử đang đứng, đang ở xa xa dò xét bọn họ.
"Thật nhìn thấy. ".
Ngô nữ hiệp nhẹ giọng nói.
"Đúng vậy. ".
Giọng nói của Tống Du rất bình thường.
"Ta còn tưởng rằng dù biện pháp của ngươi có hiệu quả, chúng ta cũng cần ở chỗ này mấy ngày, xem ra là gần đây chết nhiều người, ít người tới, các nàng cũng sắp chết đói. ".
"Nữ hiệp thông minh. ".
"Hắc hắc... ".
Ngô nữ hiệp nhếch miệng cười, lập tức dẫn ngựa đi qua, biểu lộ nhẹ nhõm, trái xem phải xem.
Lâu có hai tầng, rất có vẻ đẹp cổ điển.
Giăng đèn kết hoa, đèn đuốc sáng trưng.
Còn chưa đi tới cửa đã nghe trên lầu có tiếng chào hỏi, vừa êm vừa mềm, giống như thì thầm ở bên tai, để xương cốt người ta đều muốn mềm:
"Khách quan tiến đến nhìn một chút không?".
"Tiến đến uống một chén rượu đi?".
Người trong giang hồ, không có sợ quỷ.
Nhất là những người trẻ tuổi, võ nghệ cao cường.
Ngô nữ hiệp không có chút e ngại, chỉ ngẩng đầu lên đối mặt với nữ tử trên lầu, con mắt lóe sáng.
Trong lòng chỉ có một ý nghĩ.
Dáng dấp thật dễ nhìn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận