Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 853: Một bước quan trọng để trở thành đại yêu (1)

Tống Du cũng không có lập tức xuống núi, mà chính là đi dọc theo con đường mà nhóm du khách giẫm ra, đến trên núi cao hơn sau lưng, cùng với tiểu nữ đồng lười biếng ngồi xuống cùng một chỗ, quan sát mặt trời mọc và sáng sớm ở Tôn Giả Sơn.
Nơi này quả nhiên là nơi tốt để quan sát Tôn Giả Sơn, như thế xem ra, Tôn Giả Sơn càng phát ra khác thường, vừa giống như một cột đá khổng lồ trên đỉnh núi, lại giống một vị lão giả đứng ở chỗ cao. Từ góc độ này, có thể đem những đám mây quanh quẩn đọng lại ở Tôn Giả Sơn cũng thu hết vào mắt, hết thảy biến hóa đều nằm ở trong mắt, phối hợp với những ngọn núi xanh liên miên, cũng là một khung cảnh sạch sẽ và kỳ lạ.
Mặt trời mọc ngắn ngủi, hừng đông đến cũng rất nhanh. Không khí vẫn như cũ ẩm thấp và lạnh lẽo, tất cả cỏ tươi trên núi đều bị hạt sương thấm ướt, y phục của đạo nhân cùng với nữ đồng ngồi xếp bằng trên đỉnh núi cũng trở nên ẩm ướt trong vô thức, chóp tóc đều ẩm sũng. Đạo nhân ngồi bất động, ngắm cảnh mà trầm tư. Nhìn thì có vẻ như thần linh mới nhậm chức vào đêm qua, nhưng thực tế chỉ mới cách đây hai khắc đồng hồ. Thần quan chấp bút bên cạnh Xích Kim Đại Đế cũng không ngốc, lúc còn sống có bao nhiêu đức hạnh khó mà nói được, nhưng ít ra không phải là người vụng về tầm thường, bởi vì lúc này Tống Du tới đây mà hắn cảnh giác cũng là chuyện bình thường. Mặc dù nói lần trước Thiên Cung suýt chút nữa là sụp đổ ở trong tay đạo nhân Phù Dương Phục Long Quan, vương triều Đại Yến cũng là bởi vì được đạo nhân Phù Dương trợ giúp mà thành lập, lần này Thiên Cung lại thuận theo vương triều Đại Yến Lâm gia mà sinh, ngay cả Xích Kim Đại Đế cũng có cùng một họ với hoàng thất Đại Yến, có thể nói sự ra đời của Thiên Cung này cũng không thể tách rời Phục Long Quan, nhưng nhiều năm như vậy, mâu thuẫn của cả hai bên từ lâu ngày càng sâu nặng. Loại mâu thuẫn này, trong phân tích cuối cùng, nhưng thật ra là mâu thuẫn giữa các thần linh của Thiên Cung cùng với sinh linh ở nhân gian. Giống như mâu thuẫn giữa triều đình nhân gian cùng với bách tính. Thời điểm tiền triều vừa mới thành lập, chưa hẳn không phải thuận theo ý muốn của người dân trong thiên hạ mà sinh ra, và có thể không phải không có sự giúp đỡ hoặc công nhận của truyền nhân Phục Long Quan lúc bấy giờ, có thể theo thời gian chuyển dời, sau một khoảng thời gian lâu dài, như thường suy tàn. Liền nói đến bản triều.
- Vài thập niên trước, người nhiều đất ít, hết lần này tới lần khác giai cấp quý tộc thân sĩ nắm giữ số lượng lớn đất đai, ở giữa nảy sinh mâu thuẫn với bách tính không thể hóa giải, nếu không phải có Thiên Toán đạo nhân trợ giúp cùng với Hà Tướng tự mình hy sinh, bách tính khắp thiên hạ như thường sẽ cầm vũ khí nổi dậy, thuận theo thiên mệnh, đến phản kháng Đại Yến. Nếu như giai cấp thống trị của Đại Yến lại hồ đồ một chút, lúc ấy truyền nhân Phục Long Quan xuống núi, nói không chừng cũng đứng ở phía đối lập với vương triều Đại Yến. Hiện tại, Đại Yến đang trong thời đại thịnh vượng, cực thịnh trong một thời gian, nhưng Hoàng đế anh minh thần võ vì muốn cầu trường sinh mà làm ra hành vi âm thầm hỗ trợ cho kẻ địch, không để ý phía bắc sinh linh đồ thán, cũng chính là Tống Du, nếu đổi lại là Đa Hành đạo nhân chỉ sợ từ Phong Châu liền phải quay đầu hồi kinh đi tìm hắn, nhất định sẽ đi đến Hỏa Ngục bên trong Quỷ thành hỗ trợ hắn trường sinh sớm mấy năm. Trong vài chục hay hàng trăm năm nữa, ai nào biết được Đại Yến có thể lại lần nữa đi đến mặt đối lập với bách tính thiên hạ hay không? Huống hồ so sánh với triều đình nhân gian, chi chủ Thiên Cung Xích Kim Đại Đế chưa chắc so với Đế vương nhân gian càng tài đức sáng suốt, chớ nói chi là Hoàng đế nhân gian còn có ưu thế to lớn đó là "cuộc sống ngắn ngủi".
Thiên Cung cũng đang dần mục nát. Gốc rễ của sự suy tàn nằm ở chỗ Xích Kim Đại Đế không phải làm chi chủ Thiên Cung bằng đức hạnh, phần lớn những thần quan thần tướng trung thành với hắn, nắm giữ quyền lực Thiên Cung cũng như thế, tựa như Cự Tinh Thần, tựa như Phó Lôi Công. Mà bách tính dân gian nói ngu dốt cũng có ngu dốt, nhưng cũng có trí tuệ của mình, và nếu thật sự cảm thấy bọn họ ngu dốt như thế nào, thế thì quá ngạo mạn. Bách tính dễ lừa gạt, cũng không có dễ gạt như vậy, trong lòng tự nhiên có sự cân đo, sau một thời gian dài, hương hỏa cuối cùng sẽ từ từ hướng đến những vị thần làm những việc thiết thực, dù là ngươi lừa gạt lại bức bách, để bọn họ sẽ đi đến chùa miếu dâng hương cho ngươi, tâm không thành, hương hỏa cũng nhạt nhẽo. Những thần linh này đối mặt với bách tính thế gian, không thể cúi đầu cũng không uốn cong thắt lưng, liền đành phải nghĩ ra những biện pháp khác, để đùa bỡn với quyền hành của thần linh. Nhưng nó không hoạt động.
Điểm này Tống Du biết được. Xích Kim Đại Đế có lẽ tự mình cũng biết được điều đó.
Vừa rồi từng có một cuộc đối đầu ở Nghiệp Sơn Phong Châu, vì sự bất mãn của Tống Du đối với Thiên Cung, chỉ sợ Xích Kim Đại Đế cùng với hai vị đồng tử bên cạnh đều lại quá là rõ ràng, bây giờ Tống Du tới nơi này, tận mắt quan sát huyền cơ ảo diệu của Đăng Thiên Lộ, tựa như đi dạo cửa ra vào đến Thiên Cung, còn muốn nhìn chằm chằm ngươi mở khóa như thế nào, như thế nào không khiến cho quan nâng bút khẩn trương? Tống Du nhưng cũng không thèm để ý.
Ngồi ở đỉnh núi này một hồi lâu, mặt trời chậm rãi lên cao, ánh nắng ấm áp chiếu rọi vào người cũng dần dần tăng thêm, sương sớm dần tan đi, y phục cùng với tóc ẩm ướt cũng chầm chậm trở lại khô ráo, có thể nhìn thấy du khách trên đất trống phía dưới lần lượt nói lời tạm biệt với người khác, rồi đi xuống núi. Tam Hoa nương nương quay đầu, nhìn về phía đạo nhân, lại đưa tay chỉ đến phía trước:
"Người phía dưới thật nhỏ, thoạt nhìn như là con kiến!"
"Bọn họ nhìn chúng ta cũng rất nhỏ!"
"Bọn họ đều trở về!"
"Vậy chúng ta cũng xuống núi đi!"
"Được rồi!"
"Vậy thì nghe theo Tam Hoa nương nương!"
Tống Du đứng lên, vỗ vỗ cái mông lạnh buốt, lại xoa xoa đỉnh đầu ấm áp của Tam Hoa nương nương, tay nhất thời ấm áp không ít, đón gió tự tại duỗi người một cái, sau đó cũng đi xuống núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận