Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 694: Tam Hoa nương nương trừ tà ký (3)

Mộc Vân Tử chọn một thôn xá ở giữa để dễ dàng cho quan sát và chạy trốn, trong nhà mang đến một pháp đàn, lư hương cống phẩm, hương nến lá bùa, mấy thứ đồ khai đàn thỉnh thần cũng không ít.
Tam Hoa nương nương thì đi quanh thôn làng một vòng, không biết là tìm cái gì, nàng cũng không mở miệng hỏi, liền tự mình cắm đầu đi tìm, hết thảy với thái độ đều tự lực cánh sinh, thẳng đến tìm tới một đống đá thật lớn, lúc này mới bắt đầu chuyển những viên đá hướng vào trong làng, hai tên nha sai cùng với thôn dân thấy thế cũng đều đến giúp đỡ.
Nói đến thần kỳ, tảng đá xanh thô lớn so với thắt lưng đều lớn hơn, những người lao động mạnh mẽ trong thôn đều không thể giữ nổi, nha sai trẻ tuổi luyện võ ôm cũng gặp khó khăn, nhưng mà tiểu nữ đồng này ôm lại tương đối nhẹ nhõm.
Thôn dân thấy thế, không khỏi an tâm mấy phần.
Chỉ là vẫn không biết vị Tam Hoa nương nương này ôm nhiều tảng đá lớn như vậy tới làm cái gì, chẳng lẽ là muốn đem tà vật này đập cho đến chết? Hiển nhiên ánh mặt trời càng ngày càng xuống thấp, các thôn dân cũng không dám ở đây lâu, chỉ án theo yêu cầu của Mộc Vân Tử, đem tất cả đồ vật đều đưa tới, sau đó vội vàng rời đi, chỉ để lại hai tên nha sai.
Tam Hoa nương nương giữ lời hứa, thật sự đi bắt mấy con chuột đến, đập chết ngay tại chỗ, buộc lấy cái đuôi treo ở trên cây ngay cửa thôn, mặc kệ bị gió thổi, thổi bay mùi máu tươi.
Hiển nhiên sắc trời càng ngày càng tối xuống.
Mộc Vân Tử cùng với hai đồ đệ thiếu kinh nghiệm sợ hãi cương thi nấp ở trong nhà, đóng cửa lại, chỉ thông qua khe cửa sổ quan sát ra bên ngoài, hai nha sai sau khi hỏi qua Tam Hoa nương nương cũng cầm đao núp trong bóng tối, chỉ để lại tiểu nữ đồng một thân một mình ngồi ở trong làng trống rỗng, không nhúc nhích, cái gì cũng không làm, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Thắng đến trời tối, nàng mới trèo lên trên mái nhà.
Nha sai cùng với Mộc Vân Tử đều trông thấy quá trình nàng trèo lên mái nhà, dễ dàng, tựa như không cần tốn nhiều sức, động tác không giống như là người, ngược lại giống như là động vật gì đó giỏi về leo cây.
Lập tức lại thấy nàng ngồi ở trên nóc nhà, đem tay vươn vào bên trong hầu bao tự mang theo, và lấy ra một lá cờ nhỏ.
"Xoát!"
Lá cờ tiện tay vung lên.
"Sói tới!"
Nhất thời vung ra một mảnh khói đen, làn khói đen dày đặc, dưới ánh trăng cũng thấy rõ ràng, rơi xuống đất liền hóa thành một đám sói lớn.
Đều là sói lớn thể trạng cường tráng và tráng kiện, dáng người đẹp đẽ, lông tóc chỉnh tề, sắp xếp cũng chỉnh tề, sợ là có nhiều hơn mười con, tại nơi hoang dã ngoại cũng coi như đàn sói không nhỏ.
Ba sư đồ Mộc Vân Tử cùng với hai tên nha sai thấy thế, cũng không khỏi mở to hai mắt.
Nhưng mà lại nghe thấy âm thanh một trận gió.
"Bồng...!”
Đó là âm thanh lá cờ vung vẩy, vải vóc rung chuyển.
Lại là vẩy ra một mảnh khói đen.
Rơi xuống đất chính là một đám sói lớn.
Năm người còn chưa kịp kinh ngạc, tiếp đó lại nghe thấy liên tiếp vài tiếng, mấy đám khói đen liên tiếp bị hất tới trên bầu trời, rơi xuống đất đều hóa thành sói lớn.
Lần này sợ là có hơn một trăm con, đông đúc chen lấn, con đường trong thôn đều kém chút chen không đủ.
Như thế hơn một trăm con sói lớn, dù cho chỉ hung mãnh như sói bình thường, nghĩ đến cũng không phải tuỳ tiện dễ đối phó.
Chỉ thấy tiểu nữ đồng trên nóc nhà lại phất phất lá cờ, lần này vung không ra khói đen, mà nàng cúi đầu nhìn về phía lá cờ, dựa vào nét mặt của nàng cũng có thể nhìn ra, tựa hồ sói đã không còn.
Năm người lúc này mới thoáng thở một hơi.
Tuy nhiên đúng lúc này, tiểu nữ đồng lại dùng sức vung lên.
"Bồng!"
Lại là một làn khói đen lớn khác.
Khói đen ở không trung ngưng tụ không tan, chậm rãi rơi xuống đất, lại hóa thành một con hổ lớn với cái trán trắng bắt mắt, kích thước gần bằng với một con nghé. Trước kia nhìn thấy đám sói lớn khỏe đẹp cân đối hùng tráng, lúc này mãnh hổ ở bên cạnh vừa so sánh, nhất thời tựa như một đám chó con.
Năm người triệt để sửng sốt.
Lập tức lại thấy tiểu nữ đồng này tiện tay phất phất lá cờ, không thấy có động tĩnh gì đàn sói liền tứ tán đi, rất nhanh biến mất ở trong thôn, mãnh hổ ngẩng đầu tùy ý mắt chăm chú nhìn nữ đồng, cũng chậm rãi rời đi.
Lúc trước trên Trư Bối Sơn, linh vận ác hổ thu vào bên trong lá cờ có không ít, có mạnh có yếu, mạnh nhất chính là mấy con đã thành tinh, một con này ở trong đó không tính là mạnh, nhưng cũng không phải yếu nhất, chỉ là bởi vì lúc nó còn sống tính khí tương đối tốt hơn, tương đối ôn nhu, Tam Hoa nương nương trải qua mấy tháng nỗ lực, một con hổ thành công trước hết nhất có thể được Tam Hoa nương nương hiển hóa ra ngoài, cũng là một con duy nhất có thể hiển hóa ra ngoài, Tam Hoa nương nương cực kỳ thích nó, còn đặt tên cho nó, gọi là Đại hổ.
Bầy hổ ở Trư Bối Sơn đều là bất phàm, và nó dọa cho mấy người đang ẩn núp phải phát sợ.
Và sau khi làm xong tất cả những điều này, Tam Hoa nương nương lại quay đầu nhìn xung quanh một chút, phần thân trên của nàng nằm ngửa theo ý muốn, dứt khoát nằm xuống ở trên cỏ tranh của mái nhà, không nhúc nhích.
Sắc trời triệt để tối xuống, ánh trăng trong sáng.
Không biết vào thời gian nào, nơi xa bỗng nhiên vang lên một tiếng sói tru.
"Ngao ô ! ".
Tiếng sói tru kéo dài và rõ ràng, vang vọng cả bầu trời đêm.
Ba sư đồ Mộc Vân Tử trốn ở trong nhà cùng với nha sai trốn ở bên trong đống cỏ tranh nhất thời khẩn trương lên, cùng lúc đó, tiểu nữ đồng trên nóc nhà cũng trong nháy mắt ngồi dậy, quay đầu nhìn về phương hướng tiếng sói tru truyền đến, ánh mắt giống như là có thể xuyên thấu khỏi bầu trời đêm rõ ràng trông thấy động tĩnh nơi xa, thật lâu cũng không có quay đầu trở lại.
Dưới ánh trăng, trong thôn có tà vật đi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận