Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 592: Trừ yêu ngoài thành (1)

Tống Du cầm lấy lá thư này và đọc đi đọc lại mấy lần.
Ngày từ ba ngày trước, Tưởng bụng lớn thần du đến Dật Châu, kết quả vừa nói dứt lời liền bị sư phụ đuổi trở về, hắn đã mơ hồ có loại cảm giác, khả năng mình không cách nào có được hồi âm.
Cũng không có bao nhiêu cơ sở để phân tích, cũng không thể kể tên một vài lý do, chỉ là bất luận với người cũng được, với sự tình cũng được, thời gian lâu dài tự nhiên sẽ trở nên quen thuộc. Có khi không cần suy nghĩ quá nhiều, ý nghĩ đầu tiên thoáng qua trong đầu người đã là kết quả phân tích tốt nhất.
Phong thư trong tay này là sự xác nhận.
Sư phụ có lẽ không những không trả lời thư mà còn yêu cầu Hắc Vũ Đạo Gia cũng đừng hồi âm, tuy nhiên Hắc Vũ Đạo Gia cùng với nàng vốn là lão hữu nhiều năm, có nghe nàng hay không, nghe mấy phần, trong lòng là tự có chủ ý.
Thế là vẫn sẽ hồi âm, nhưng cũng chỉ trả lời ngắn gọn .
Về phần sư phụ vì sao không hồi âm cho mình...
Nguyên nhân đều ở trong thư này Tống Du có thể cảm giác được sinh cơ cùng với tử khí.
Phong thư này tuy cũng không có dính qua tay của Lão đạo nhà mình, có lẽ do đã đặt ở trong hộp ba ngày, nhưng vẫn là có nhàn nhạt tử khí.
Không cẩn thận điều tra gần như không cảm giác được.
Lão đạo nhà mình cũng xác nhận mấy năm này đã già yếu đi rất nhiều, cho nên đối mặt với thần hồn của Tưởng bụng lớn, mới chẳng những không muốn thấy, ngay cả một câu cũng không muốn nói, liền đem hắn đuổi trở về.
"Gọi là tuổi trẻ không biết thương tiếc...!”
Tống Du thở dài thật sâu, đem giấy đặt lên bàn.
Mèo Tam Hoa cũng ngồi xổm ở trên bàn, cái đuôi từ phía sau vòng qua đến vòng quanh chân nhỏ, hướng bên cạnh cúi đầu, nhìn lá thư một chút, lại rất nhanh ngẩng đầu lên, ngoẹo đầu nháy mắt cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm hắn.
"Ngươi không vui?”
"Có một ít!”
"Sư phụ không để ý tới ngươi, ngươi cảm thấy thương tâm sao?"
"Cũng không phải!”
"Vậy đó là gì?”
"Chỉ là...!”
Tống Du cúi đầu đối mặt với ánh mắt của nàng, lại dừng lại hồi lâu, mới nói:
"Chỉ là có một ít tiếc nuối a!”
"Tiếc nuối?"
Mèo Tam Hoa nhìn hắn chằm chằm.
Tống Du thì không nói lời nào.
Từ “tiếc nuối” này rất có thể đã khái quát tâm tình của hắn.
Sinh, lão, bệnh, tử là bản chất của con người, cũng là không phải nói có thể xem nhẹ hay không chỉ là đã sớm đoán được một ngày này sẽ đến, trong lòng sớm đã có chuẩn bị, cũng không đến nỗi bởi vì việc này mà có bao nhiêu thương cảm.
Chỉ là nghĩ thế nào cũng cảm thấy tiếc nuối.
Nên có một đoạn thời gian dành nhiều thời gian bên nhau hơn.
Nên để nàng nếm thử hương vị của quả ớt, nên sau bữa ăn lại ngồi ở cửa ra vào đạo quán tới nói mấy lời về hoàng hôn, nói tỉ mỉ tính cách của mình sau khi xuống núi có biến hóa.
Nên hầu ở bên cạnh mới phải.
Tống Du không nói gì, chỉ đối với Tam Hoa nương nương ở trước ngực mở ra hai tay, mèo Tam Hoa từ trên bàn nhảy đến, giẫm lên cánh tay của hắn xích lại gần nhìn chằm chằm hắn, gần đến mức mũi nàng gần như chạm vào mặt hắn, như thể điều này sẽ cho phép hắn nhìn rõ suy nghĩ của mình.
Tổng Du thì lại cầm lấy lá thư.
Là một đoạn văn rất ngắn, tuy nhiên sớm chiều ở chung hai mươi năm, thực tế quá quen thuộc, dù cho một đoạn văn ngắn như vậy, trong mắt hắn, dường như cũng có thể nhìn ra cuộc đối thoại của Lão đạo cùng với Lão Bát Ca.
Nhất thời ánh mắt lấp loé không yên, nỗi lòng cũng khó tránh khỏi trầm thấp.
"Ầm ầm!"
Bên ngoài lại vang lên tiếng sấm.
Sau khi tiếng sấm vang lên, dường như lại vang lên tiếng trống.
Sau đó là một trận tiếng vó ngựa dồn dập, tiếng bước chân giẫm lên trong vũng nước so với mặt đường khô ráo hoàn toàn khác biệt, thêm nữa âm thanh "Tránh ra" không ngừng hét lớn, lộ vẻ hốt hoảng.
Âm thanh dừng lại ở ngoài cửa.
Có người chạy vào trong sân, dừng ở cửa ra vào:
"Tống tiên sinh!
"Yêu ma đã đến!
"Còn có hồng thủy!"
Thanh âm này đã kéo Tống Du từ trong suy nghĩ ra.
Ánh mắt lại lấp lóe mấy lần, Tống Du vẫn là không nói điều gì, chỉ yên lặng gấp lá thư lại, cho vào phong thư, rồi sau đó mới thích đáng bỏ vào bên trong túi ống, liền đi ra cửa.
Không thể không nói, yêu ma đến rất đúng lúc!
Nên phải cảm tạ bọn hắn một phen!
"Xin dẫn đường!"
"Vâng!"
Trên đường lên tường thành nhìn xuống dưới.
Bầu trời một mảnh hỗn tạp, giông tố đan xen, dưới thành chẳng biết từ lúc nào nước đã tích trữ ở bên dưới.
Dòng nước đục màu vàng đỏ trông như mới dâng lên sau trận mưa lớn, nó vừa đến dưới chân thành, nhưng lại đang dâng lên rất nhanh. Phương xa không có gió dậy sóng, dòng nước từng đợt đập vào trên chân thành, nước bắn tung tóe phun thành bọt nước.
Nếu là nhìn ra phía xa thì sẽ phát hiện, nước này rộng lớn vô biên, thảo nguyên thường ngày tựa như không thấy, toàn bộ thảo nguyên đều là một màu đục ngầu, chợt nhìn còn tưởng rằng tòa thành này được xây ở bờ biển, hoặc là xây ở bên cạnh một cái hồ lớn mắt thường khó mà nhìn thấy biên giới.
Binh sĩ trên tường thành gần như đã bị dọa đến ngốc.
Từ khi tham gia quân ngũ tại thảo nguyên phía bắc này, có được bao nhiêu quân lính nhìn thấy vùng nước rộng lớn như vậy? Coi như thấy qua, lại có thể nào nghĩ đến cảnh tượng như vậy thế mà lại xuất hiện trên đại thảo nguyên mênh mông vô bờ này?
Lại thấy phương xa đỉnh núi lộ ra trên mặt nước, hoặc là trong nước ương ẩn ẩn có thể thấy được hình dáng của yêu ma.
Tống Du nhìn bọn hắn, bọn hắn cũng nhìn Tống Du.
Ánh mắt của hai bên đối mặt.
"Tam Hoa nương nương trông thấy, có đôi khi đấu pháp cũng cần mượn nhờ thiên thời địa lợi cùng nhân hòa!”
Tống Du thì rất bình tĩnh, cúi đầu nói chuyện với mèo con:
"Giống với yêu ma đối diện, lúc đầu vốn không lợi hại đến thế, ngay cả phân thủy đao kia kỳ thật cũng không thể coi là lợi hại. Nhưng khi đến mùa mưa ở vùng thảo nguyên này và những trận mưa lớn kéo dài nhiều ngày, dù là thần linh Tiên Thiên cũng chưa chắc có uy thế!”
"Ngô...!”
Mèo Tam Hoa nhìn hắn chằm chằm:
"Ngươi không buồn sao?"
"Hãy xem ta đánh bại kẻ địch!”
Gần như vừa dứt lời, phương xa soạt một tiếng.
Trên mặt nước vốn đã không ngừng gợn sóng, bỗng nhiên nổi lên sóng to gió lớn, giống như có một con sóng nổi lên đánh vào bên này, dường như toàn bộ mặt nước phía trước bị một lực nào đó điều khiển, tụ lại thành một khối, đem một mặt hồ lớn rộng lớn tụ thành một dòng sông mãnh liệt, hướng phía tòa thành này tuôn qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận