Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 294: Tiểu nữ đồng và chiếc gương (2)

Tống Du cầm một mặt khác gần giống như vậy, chữ ở mặt sau không giống nhau, viết là.
Nhìn ánh sáng ban ngày, trường lạc chưa quên.
Cái này thì tốt hơn một chút.
“Bớt chút đi.”
"Khách quan..."
Bốn trăm năm mươi văn, thành giao.
Tống Du đếm tiền, đưa cho chủ quán, sau đó cầm lấy chiếc gương ngắm nghía một chút, cầm trên tay thực sự rất nặng, dùng liệu chắc chắn, nếu bảo quản cẩn thận thì có lẽ có thể dùng được nhiều năm.
Có lẽ còn có thể tồn tại đến ngàn năm sau.
Nếu bị hậu nhân phát hiện, đưa vào viện bảo tàng, không biết còn có bao nhiêu nam thanh nữ tú sẽ đi qua trước mặt nó, đến gần nó để ngắm nghía.
“A…”
Đạo sĩ cười một tiếng, cầm lấy gương đồng đưa cho tiểu nữ đồng bên cạnh:
"Lấy đồng làm kính, có thể chính y quan. Tam Hoa nương nương về sau sẽ biết mình hình dạng thế nào. Tuy nhiên cái gương này rất đắt, Tam Hoa nương nương khi dùng thì cần yêu quý, không được làm hỏng nó, nếu không soi sáng không ra hình dạng đúng nữa."
Tiểu nữ đồng cầm gương cũng không trả lời, chỉ vừa soi vừa đi theo hắn ta.
Đây thực sự là một chiếc gương nhỏ, đạo sĩ chỉ cần một tay là cầm vừa, nhưng tiểu nữ đồng quá nhỏ, mặt nhỏ tay cũng nhỏ, lại phải dùng hai tay nâng lên mới có vẻ cân đối.
Đi ra không xa, lại thấy cửa hàng bán đồ gốm sứ.
Có vẻ như đó chính là một cửa hàng đồ sứ Thành Nghiêu.
Tống Du vừa đi tới đã thấy rất nhiều đồ sứ, nào là chén, bát, bình, lọ, đa số đều làm rất tinh xảo, cũng có đặc điểm của đồ sứ Thành Đô,.
Không phải Thanh Hoa, chính là linh lung.
Sứ Thanh Hoa nền trắng hoa xanh, thanh nhã tao nhã, rất được các văn nhân thượng sĩ Đại Yến ưa chuộng. Sứ Linh Lung trong suốt mà không bị rò rỉ, trong suốt và thanh nhã cũng có rất nhiều người thích thưởng thức, Linh Lung sứ nhất là thích hợp dùng để uống trà, trong chén trà thường thường sẽ bị thợ thủ công kỹ nghệ siêu quần điêu khắc ra hoa văn chạm rỗng tinh mỹ, hoa văn giống như pha lê, sẽ lộ ra màu sắc nước trà, có trợ giúp trong việc thưởng trà.
Lúc này trong tiệm có mấy người mặt mũi như dị vực đang chọn mua, thường nghe thấy tiếng họ kinh ngạc, chủ tiệm thì giảng giải cho họ, xem ra nhất thời không thể tiếp đón Tống Du được.
Tống Du cũng không để ý, cẩn thận cầm một chiếc tách trà, đưa lên trước mắt quan sát kỹ lưỡng.
Đồ gốm sứ quả thực là một bước tiến quan trọng của một nền văn minh.
Tuy nhiên theo xã hội phát triển, mọi người nung gốm sứ đã không chỉ là vì cuộc sống tiện lợi, mà càng dùng cho thưởng thức, cất giữ, kỹ nghệ truy cầu, thẩm mỹ biểu đạt cùng tế tự, thế là ở bên trong thuộc tính vật chất lại giao phó nó một thuộc tính tinh thần khác, khi văn minh càng ngày càng phát đạt, thuộc tính tinh thần cũng càng ngày càng nặng.
Thành Đô chính là đỉnh cao của đồ gốm sứ thời đại này.
Nhìn kỹ chiếc tách trà nhỏ trước mặt này .
Trên thân sứ trắng có hoa văn lá tre, tinh tế không mất đi vẻ tao nhã, nâng lên đối diện với ánh sáng trời, hiện tượng hoa văn lá tre này càng rõ ràng hơn, như thể là chạm rỗng vậy.
Lại giống khảm pha lê lên trên sứ trắng.
"Đây chính là tinh phẩm Linh Lung sứ do lò chúng ta sản xuất. Đừng nhìn một cái bát trà nho nhỏ, chế tác ra cũng không dễ dàng, không chỉ có phải có kỹ nghệ gốm sứ thượng hạng, còn cần có bản lĩnh điêu khắc thượng hạng, điêu khắc ra đồ án vừa đúng ở bên trên phôi thai, sau đó nhiều lần thi men lấp đầy lỗ thủng, lại dùng thủ pháp đốt đặc biệt đúc mà thành, có chút sai lầm, không nứt ra thì sẽ thông sáng không tốt."
Chủ cửa hàng chẳng biết lúc nào đã đưa tiễn mấy vị khách hàng đến từ dị vực kia rời đi, nói với hắn, "Khách quan có ánh mắt rất độc đáo, cái mà ngài cầm thuộc về tinh phẩm ở trong bản điếm."
“Bao nhiêu tiền?”
“Phải xem khách quan mua thế nào, là mua lẻ từng cái, hay mua cả bộ, có muốn kết hợp với cái khác không.”
Tống Du lại cầm lấy một cái khác.
Cái này không biết là tách trà hay là bát gì, miệng bát to hơn cái trước một chút, cũng thấp hơn một chút, so sánh ra thì giống bát ăn cơm hơn. Còn hoa văn chạm rỗng trên thân bát thì từ lá tre biến thành cánh hoa, trong từng cảnh hóa còn có thêm những đường vân màu xanh trời.
"Khách quan quả nhiên có ánh mắt rất tốt."
Chủ tiệm lập tức nói, “Đây chính là sự kết hợp giữa Linh Lung sứ cùng Thanh Hoa sứ, dung hợp kỹ thuật tinh túy của sứ Thanh Hoa, tập hợp tinh hoa của nghệ thuật điêu khắc, ban đêm đối đèn ngắm từ từ, càng tuyệt hơn.
“Cái này bao nhiêu tiền?”
"Khách quan..."
“Chỉ mua một cái thôi.”
“Chỉ mua một cái thôi sao?”
“Mua về xem trước đã.”
"Chúng ta bán thành bộ, ít nhất một cái ấm trà bốn cái chén trà, bán là sáu lượng bạc."
Chủ cửa hàng nói, "Đừng nhìn đắt, vô luận quan to hiển quý, vương hầu tướng lĩnh, đều rất thích, cho dù là người dị vực ngoại bang đến cũng thường thường yêu thích không buông tay. Có chút tâm tư linh hoạt, mua một bộ trở về, hiến cho quốc vương hoặc chủ tử của mình, dù cho không thể đổi chức quan, cũng có thể được đại phú."
"Bao nhiêu tiền?"
"Thu ngài... Một lượng bạc, kết giao bằng hữu."
Chủ cửa hàng ngắm hắn một chút, "Khách quan đã nói là mua trước trở về nhìn xem, tiểu nhân cũng không kiếm tiền của khách quan, khách quan trở về thưởng thức nếu là thích, lại đến chiếu cố việc làm ăn của tiểu nhân là được, phóng nhãn toàn bộ chợ Tây, đồ sứ mà tiểu điếm bán cũng là phẩm tốt nhất, rẻ nhất."
Tống Du cầm thưởng thức, tinh tế nhìn xem.
Đồ án HÌNH hoa, tinh xảo hơn những cái khác, cũng thanh tân đạm nhã, cũng không quá tục khí. Miêu tả đơn giản Thanh Hoa, giống như là hoa lá lại không giống, hợp nhau lại càng tăng thêm ý cảnh, dung hợp hoàn mỹ.
Tống Du âm thầm sợ hãi thán phục vì công nghệ bên trong, cũng cảm thấy kinh diễm vì sự tinh mỹ lịch sự tao nhã ở đó.
Thật muốn mua một bộ trở về, dùng để ăn cơm uống trà.
Đáng tiếc tiền bạc không quá đủ.
Vậy cũng chỉ có thể mua một cái.
Mua một cái cũng tốt, cũng coi như từng có được.
Mà nếu như chỉ mua một cái, cái bát này không thể nghi ngờ còn tốt hơn cái vừa rồi kia một chút.
Tống Du đưa mắt liếc nhìn Tam Hoa nương nương một chút.
Cái bát vừa rồi quá cao quá sâu, không thích hợp cho mèo con dùng, cái này thì thích hợp, mở miệng lớn mà cạn, trừ dễ vỡ ra thì không có gì khuyết điểm.
Mà mèo con nhà mình trời sinh tính tiết kiệm, cũng sẽ không như mèo phổ thông, chỉ cần nàng biết vật này rất đắt, cần bắt thật nhiều chuột mới có thể đổi được trở về, chỉ sợ dù cho không cẩn thận làm rơi, cũng sẽ tiếp được nó trước khi nó rơi trên mặt đất.
"Tiện nghi một chút."
"Cái này..."
Một ngàn văn tiên, lấy đi.
Tống Du trả tiền, cầm bát nhìn về phía bên cạnh.
Tiểu nữ đồng vẫn đứng ở cửa tiệm chờ hắn, một tay giơ tấm gương, một tay khác thì giơ lên cao cao, một mực sờ lên búi tóc nhỏ ở trên đầu mình, cẩn thận từng li từng tí, lại tràn ngập hiếu kì, dường như không xác định vật này thế mà ở trên đầu mình, lại như sợ sờ nó tan đi, xem ra hết sức chuyên chú, trầm mê trong đó.
Nghĩ rằng nàng cũng đã quen thuộc, không còn cảm thấy kinh ngạc nhìn xin thấy người trong gương.
"Tam Hoa nương nương."
"Ngô?"
Tiểu nữ đồng chuyển tròng mắt nhìn về phía hắn, nhưng không đến một hơi, lại thật nhanh chuyển con mắt quay trở lại, liếc trộm người trong gương một chút, phát hiện nàng thế mà cũng giống như mình, không khỏi kinh ngạc.
"Đây là cái bát cho ngươi mua, về sau chúng ta ra ngoài, ngươi sẽ dùng nó ăn cơm."
"Cũng là mua cho ta?"
"Đúng."
"Chỉ có một cái thôi sao?"
"Ừm."
"Vậy ngươi không có sao?"
"Ta à."
Tống Du ngẫm lại mới nói: "Vậy chúng ta đi dạo xong thì mua hai cái màn thầu để ăn đi."
"Được rồi!"
"Đi.."
Đạo nhân đi lên phía trước.
Tiểu nữ đồng một tay giơ gương đồng, một tay cầm chén nhỏ Thanh Hoa linh lung tinh xảo thanh nhã, đi thei sau lưng hắn, khi thì cúi đầu nhìn tấm gương một chút, khi thì lại cúi đầu nhìn chén nhỏ một chút.
Quanh người là người đến người đi, hai bên cửa hàng rất phong phú.
Nơi này là chợ Tây.
Một trong đông tây hai thành.
Đến Đại Yến, đã hủy bỏ chế độ phường thị, bốn phía trong thành đều có cửa hàng, đều có thể thiết lập điểm bày quầy bán hàng, tuy nhiên bản thân thương khách có tính tập trung, hai thành nam bắc tiền triều cơ hồ đã bị vứt bỏ, nhưng đông tây hai thành lại theo kinh tế thương nghiệp phát đạt càng phồn vinh, phát triển thành nhất tuyệt.
Bởi vì đông thành có nhiều quan to hiển quý, thành Tây nhiều dân nghèo bách tính cùng nhân sĩ Tây Vực, đồ vật mua bán ở đông tây hai thành cũng có sự khác biệt.
Chợ phía đông bán nhiều xa xỉ phẩm, đồ vật đắt đỏ hơn.
Chợ Tây bán nhiều đồ vật dành cho bình dân sử dụng, ngoài ra bán nhiều hương liệu đến từ Tây Vực, bán nhiều tơ lụa cùng đồ sứ.
Lúc này từ đó đi qua, bên tai có tiếng rao hàng, cũng có tiếng cò kè mặc cả, trước mắt là người muôn hình muôn vẻ, cũng là cửa hàng quán nhỏ đủ loại kiểu dáng, nhân gian phồn vinh, dân sinh với thái độ khác nhau, đều thu hết bên trong đây.
Tống Du chậm rãi đi ra chợ Tây, lại chỉ thấy một đám người đang vây đông trước cột công cáo ở cửa ra vào.
Đi qua xem xét, bên trên có dán bố cáo mới.
Là giải thích dị tượng Trường Kinh đêm qua.
Đại ý là nói đương kim thiên tử cẩn trọng, quản lý quốc gia đến phồn vinh phú cường, trong triều đình cũng là một mảnh thư thái, lịch triều lịch đại cũng không sánh bằng đời này của bản triều, đương kim thiên tử thực là một vị minh quân thiên cổ. Trời xanh cảm niệm Hoàng Đế bệ hạ thánh minh hiền đức, cho nên trời ban điềm lành, đây là may mắn của Trường Kinh, may mắn của Đại Yến, bảo bách tính chớ có ngạc nhiên.
Tống Du nhìn, chỉ lộ ra ý cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận