Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 631: Mang tới những thay đổi cho thế giới (2)

"Tại hạ tin tưởng!”
Tống Du khẽ cười nói.
"Câu chuyện về Yến Tiên mà nói thế nhưng không phải tiểu nhân tự biên! Câu nào cũng là thật!"
Con buôn sợ hắn không tin lại nói:
"Yến Tiên hiện tại cũng đã thành thần tiên, ai dám loạn biên nói dối về lão nhân gia?"
"Tại hạ cũng tin!”
Tống Du trên mặt phát ra ý cười càng phát ra nồng đậm.
Loại cảm giác này giống như là sáng sớm hôm qua vừa mới tiến huyện Mặc Trúc này, nhìn thấy ven đường lại có phụ nhân thay người gia công trứng muối, trơ mắt nhìn thấy mình tạo thành ảnh hưởng với thế giới này, trực quan như thế, lại nhanh như vậy, loại cảm giác này thực tế là khó có ngôn ngữ nào mà hình dung được.
Mèo Tam Hoa dường như cũng có vẻ hơi kỳ lạ.
Tuy nhiên cảm giác của nàng hiển nhiên khác biệt so với đạo nhân, nàng chỉ là ngồi tại bên chân đạo nhân, sau đó quay đầu, nhìn chim yến trên nhánh cây bên ngoài, giống như là đang trò chuyện gì đó với hắn.
Giống như một tiểu hài tử trong học đường, nghe lão sư nói hoặc trong sách vở nhắc đến điều gì đó có liên quan đến đồng học, liền nhịn không được quay đầu, nhìn xem tên đồng học này.
"Này khách quan...!”
"Nhìn xem những thứ khác!”
"Được rồi...!”
Tiểu thương rõ ràng có chút thất vọng.
Rất nhanh liền cao hứng trở lại.
Bởi vì đạo nhân mua xong mấy loại hương liệu, mua cũng đều không ít. Nhìn thấy bộ dáng đạo nhân như vậy, tựa như cũng rất sảng khoái, tiểu thương dưới tâm tư linh hoạt, báo giá khó tránh khỏi cao hơn một điểm, tuy nhiên tiểu tử dẫn đường này rất là đáng ghét, biết được giá mình bày quầy bán hàng tại thành đông, chỉ nói ra hai câu lại đem giá đánh về tại chỗ, thua thiệt mình trước đó mấy ngày vừa tới huyện Mặc Trúc này, còn tại cửa thành mời hắn dẫn đường tới xa mã điếm này, đưa cho hắn mấy văn tiền dẫn đường.
Cũng may thiếu niên này cũng không tiếp tục lắm miệng, thêm nữa mấy ngày trước đây lúc đến, sau khi thiếu niên này dẫn đường, còn giúp lấy gánh hàng, cũng rất coi trọng, tiểu thương cũng không nói nhiều với hắn.
Đạo nhân vừa lòng thỏa ý, đi ra khỏi xa mã điếm.
Tiểu thương cũng là vừa lòng thỏa ý.
"Vừa rồi đa tạ túc hạ!”
Đạo nhân hành lễ nói cảm tạ với thiếu niên, đồng thời từ trong ngực lấy ra mười mấy văn tiền:
"Nếu không phải như thế, thì đã trả không ít tiền. Đây là tiền dẫn đường của túc hạ, nếu nhiều hơn, liền coi như là tiền tạ ơn túc hạ mới thay tại hạ tiết kiệm, tính là tiền tiết kiệm chia hoa hồng cũng được!”
Thiếu niên giương mắt nhìn hắn, vươn tay.
Lại chỉ từ bên trong lòng bàn tay hắn lấy năm đồng bạc.
Lập tức một mặt bình tĩnh nói với hắn:
"Lấy tiền tài của người, trừ tai họa cho người, vốn là công việc dẫn đường, sự tình thuận tiện, nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu!”
Tống Du trông thấy vẻ quật cường trong mắt thiếu niên.
Loại quật cường này kỳ thật hiếm thấy, chỉ thuộc về thiếu niên, phàm là lớn tuổi một chút, đều sẽ thiếu mấy phần.
"Vậy xin đa tạ túc hạ!”
Tống Du mỉm cười, không nói nhiều, cũng thu tay lại:
"Tuy nhiên nhân tình không thể thiếu, hảo ý cũng không thể không trả, quy tắc trên giang hồ cũng là như vậy, chờ đến lúc gặp mặt lần sau, lại cảm tạ túc hạ!”
"Tiên sinh chỉ là người qua đường, huyện Mặc Trúc tuy nhỏ, nghĩ lại gặp mặt, cũng không dễ dàng!”
Thiếu niên dù ăn mặc cũ nát, mặt cũng bị phơi đen nhánh, kỳ thật nhìn ra được bộ dáng rất tuấn tú, khí độ cũng không bình thường, dáng vẻ trưởng thành sớm không hề giống như của những đứa trẻ con nhà làm nông bình thường, lúc này một mặt lạnh lùng:
"Liền gặp rồi nói sau!”
"Được!”
Đạo nhân rất bình tĩnh đồng ý.
Thiếu niên quay người rời đi.
Đạo nhân cũng đi về quán trọ.
Huyện thành Mặc Trúc rất nhỏ, rất khó lạc đường.
Trên đường thuận tiện mua một chậu hoa, dọc đường đi qua đoạn đường không lát đá, và cũng đã xúc một ít đất mùn từ trong rừng.
Trở lại quán trọ, Tống Du đem hương liệu mua được từng thứ đặt lên bàn, mèo Tam Hoa cũng nhanh chóng nhảy lên cái bàn, xích lại gần ngửi mùi của hương liệu, nhịn không được lại hắt xì hơi.
Sau khi hắt hơi, nàng không khỏi lại ngửi thấy mùi đó lần nữa.
"Đừng tiếp cận quá gần...!”
Tống Du nhịn không được đưa tay ngăn cách.
Mèo Tam Hoa nhăn cái mũi nhỏ lại hai lần, cũng không có cố chấp tiếp tục đi ngửi, mà chính là nhìn về phía đạo nhân, cho đến lúc này mới mở miệng hỏi hắn:
"Vì sao ban ngày tiên sinh kể chuyện kia phải nói láo?"
"Cũng không phải là lời nói dối!”
Tống Du đưa tay gãi đầu của nàng:
"Nơi này cách Ngôn Châu quá xa, từ Việt Châu tới đều xa như vậy, từ Quang Châu và Hàn Châu vòng qua đến càng xa hơn. Tiên sinh kể chuyện trong trà lâu đã không có tận mắt thấy qua cũng không có nghe được tin tức trực tiếp, cũng chỉ bất quá là nghe giang hồ đồn đại, nói không chừng còn nghe được không được đầy đủ, tự mình bổ sung đôi chút. Truyền thuyết trên giang hồ chính là như vậy, truyền truyền sẽ biến dạng!”
"Tại sao phải biến thành như thế?"
"Chỉ là biến thành bộ dáng mọi người càng thích nghe!”
"Vì sao Tam Hoa nương nương lại biến thành tiểu lão hổ?"
"Mèo cũng là tiểu lão hổ a!"
"Đúng a...!”
Tam Hoa nương nương sắc mặt cứng lại, ngẫm lại mới còn nói:
"Nhưng mà Tam Hoa nương nương sẽ không biến thành gió bay đi...!”
"Kia là thần thông của yêu quái, có thể lĩnh ngộ hay không, phải xem ngộ tính, cũng cần xem vận khí, cưỡng cầu không được!”
"Cũng sẽ không hóng gió lớn lên...!”
"Đón gió mà lớn dần!”
"Đón gió mà lớn dần!”
"Pháp thuật như vậy cũng không khó!”
Đạo nhân nói với nàng:
"Người nhỏ có chi thuật biến hóa, có thể phóng to và thu nhỏ, kẻ lớn có biện pháp Thiên Tượng địa, cũng có thể biến lớn, đều có hiệu quả không kém nhiều!”
"Đạo sĩ có biết không?"
Mèo Tam Hoa lập tức nhìn đạo nhân chằm chằm.
"Đạo sĩ sẽ không!”
Tống Du nói với nàng, mỉm cười:
"Nhưng bên trong đạo quán ta có tập sách tu luyện loại pháp thuật này, Tam Hoa nương nương muốn học, chỉ cần đợi mười mấy năm, trở về đạo quán liền có thể từ trong kho tàng thư mượn tới từ từ nghiên cứu, cũng có nhiều thời gian để tu tập!”
"Ngô!"
Mèo Tam Hoa tiếp tục nhìn hắn chằm chằm:
"Quán chủ sẽ cho Tam Hoa nương nương mượn sao?"
"Quán chủ a...!”
Tống Du nghe vậy dừng lại, lắc đầu, mới đối với nàng cười nói:
"Ta cũng không biết, phải xem Tam Hoa nương nương đến lúc đó có thể lấy lòng quán chủ hay không!”
Trong nụ cười lại có một chút cô đơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận