Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 124: Tĩnh và động (1)

"Kẽo kẹt !"
Tống Du đẩy cửa gian phòng của mình.
Gian phòng này rất lớn, vừa tiến vào, có thể thấy được đệm chăn đều là mới từ trong ngăn tủ lấy ra, Tẩu Giao Quan hẳn là rất ít khách ngủ lại, đệm chăn để trong ngăn tủ lâu ngày dính chút mùi tủ, vừa lấy ra giũ một cái mùi hương bay tán loạn trong phòng, là mùi của vật liệu gỗ, mùi này cũng không khó chịu.
"A..."
Tống Du thở phào, nằm lên trên giường.
Nằm ở trên giường cảm giác thật sự là hoàn toàn khác biệt.
Tuy nhiên chỉ vừa mới nằm xuống, còn không có cảm thụ rõ ràng, đã cảm giác được mèo Tam Hoa lại đây lay ống quần của hắn, mà hắn cũng hiểu ý, thế là hắn đứng lên, ôm lấy nàng, lau lòng bàn chân cho nàng.
Quá trình này thật ra hắn cảm thấy rất hưởng thụ.
Tống Du vừa chà lau vừa hỏi: "buổi sáng hôm nay Tam Hoa nương nương bị vị nữ hiệp kia nhìn ra được sao?"
"Nàng đã sớm nhìn ra."
Mèo Tam Hoa nằm nhu thuận trong lòng hắn, thanh âm thanh mảnh.
"Làm sao thấy được?"
"Tam Hoa nương nương không biết."
"Thế Tam Hoa nương nương làm thế nào biết nàng đã sớm nhìn ra được?"
"Bởi vì nàng luôn muốn nói chuyện với Tam Hoa nương nương."
"Thì ra là thế..."
Tống Du không khỏi cười.
Có vẻ như con mèo này vẫn chưa đủ hiểu biết về con người, trên thực tế, muốn nói chuyện với mèo là một điều vô cùng bình thường của con người.
Mèo Tam Hoa nghiêng đầu sang chỗ khác, nghi ngờ nhìn chằm chằm hắn:
"Chẳng lẽ nàng nhìn không ra sao?"
"Hơn phân nửa là đã nhìn ra.”
"Vì cái gì?"
"Bởi vì Tam Hoa nương nương cũng cảm thấy như vậy."
"Đúng a."
"Được..."
Mèo Tam Hoa xoay người một cái, đã chạy lên giường, ngay tại chỗ quay một vòng, lăn lộn đến rất tự nhiên.
Bỗng nhiên nằm ngay ngắn lại hỏi đạo sĩ kia:
"Vậy trong này có thể nói chuyện sao?"
"Có thể."
"Có thể đi bắt chuột sao?'.
"Cũng có thể." Tống Du ngừng lại, "Tuy nhiên Tam Hoa nương nương dù sao không phải một con mèo bình thường, mà đã hoá hình, vẫn là muốn chú ý một chút, không nên đi phòng có khóa lại, phòng đóng cửa. Có nhiều chỗ chúng ta tùy tiện đi vào là không lễ phép."
"Chuột đều ở bên trong những phòng kia."
"Này không có cách nào khác."
Tống Du vừa nói chuyện, vừa nằm xuống.
Gian phòng này khá rộng lớn, ở sâu trong đạo quan, có người đến gõ cửa lớn bên ngoài cũng không quấy rầy đến hắn, còn nằm sát bên một mảnh rừng trúc, bên tai nghe tràn đầy tiếng gió xào sạt thổi qua lá trúc, Tống Du rất thích ý cảnh như thế.
Trừ việc không được ở phòng khách tốt nhất, trên phương diện ăn uống rất là dụng tâm, ngay cả hồng mã cũng bởi vậy được nhờ, đồ ăn của nó đều là cỏ nửa khô thượng đẳng.
Thế là một người một mèo ở lại chỗ này.
Lúc này là hạ tuần tháng giêng, từ đây đến ngày 2 tháng 2 tổ chức đại hội sông Liễu chỉ còn có mấy ngày.
Trừ cùng nhau ăn cơm, quán chủ Tẩu Giao Quan còn thường thường mời hắn đi uống trà, trò chuyện một chút về những chuyện ở huyện An Thanh cùng huyện Linh Tuyền, hoặc là tự mình dẫn hắn ra ngoài thưởng thức phong cảnh non nước hữu tình của huyện An Thanh, đuổi theo biển mây vờn núi, đón mặt trời rơi trên biển ở khắp nơi. Quán chủ đã trải qua mấy chục năm sống khoảng thời gian thần tiên ở huyện An Thanh, nơi nào có phong cảnh đẹp nhất, nơi nào ăn ngon nhất, không có người nào rõ ràng hơn hắn.
Du sơn ngoạn thủy, cũng là tu hành.
Ngày 2 tháng 2, trên núi Mã Đề.
Hôm nay là một này mưa bụi đầy trời.
Tống Du tay cầm một cái dù giấy màu vàng đất, mang theo mèo Tam Hoa, đi hướng núi Mã Đề.
An Thanh thật đúng là thành của sông núi.
Tuy nhiên núi ở An Thanh phần lớn là núi nhỏ, một ngọn lại một ngọn, nhỏ mà dốc, ngọn núi lớn nhất nhìn giống như cây cột đá cắm trên mặt đất một cách đột ngột, thậm chí có cả những ngọn núi ngược, vì vậy hầu hết chúng đều không thể leo lên nổi.
Nhưng cũng có những ngọn núi lớn mà con người có thể leo lên được. Ví dụ như núi Mã Đề này đây.
Núi Mã Đề là ngọn núi lớn nhất bên ngoài thành An Thanh.
Nơi này phong cảnh rất đẹp, vài ngày trước quán chủ có hỏi hắn có muốn tới đây xem thử không, hắn không tới.
Chính là muốn chờ tới hôm nay mới đến xem luôn thể.
Hôm nay mưa bụi mông lung, phong cảnh nơi này đều có một phong vị khác.
Địa điểm diễn ra đại hội sông Liễu không phải trên núi Mã Đề, mà là dưới núi Mã Đề, dưới núi có một mảnh đất trống rất lớn, nối trực tiếp giữa chân núi với bờ sông, toàn thân được lát bằng những phiến đá xanh, gọi là Yến Tiên Đài.
Thời điểm Tống Du đến, cảm giác đầu tiên chính là...
Có rất nhiều người, rất nhiều.
Phần lớn là người giang hồ, cũng rất dễ nhận biết.
Người giang hồ phần lớn không có mang dù.
Ngoài ra còn có thương nhân, có người thế gia đại tộc, có người xem náo nhiệt trong các châu huyện, thậm chí thám tử của quan phủ cũng có, cuối cùng là người dân bình thường của huyện An Thanh.
Trong những người này cũng có người bung dù, nhờ vậy Tống Du không bị xem là quá khác người.
Chỉ tính người giang hồ, chỉ sợ cũng đã hơn vạn.
Hơn vạn người là khái niệm gì?
Đặt ở đời sau, nếu một trường đại học tổ chức cuộc họp trường, và có thể gọi đủ tất cả mọi người tập trung lại với nhau, mới có thể có hơn vạn người.
Nhưng lúc này không thể so với đời sau.
Đại Yến bởi vì phổ biến chính sách dân sinh, lại đưa ra giống lúa ưu việt của nước ngoài, các loại nguyên nhân làm cho nhân khẩu tăng đến gần 200 triệu người, Đại Yến có tổng cộng 1800 huyện, mỗi huyện ước chừng 10 vạn người, An Thanh ở xa xôi, có lẽ còn không có đến 10 vạn người. Mà đây là tính gộp nhân khẩu của cả huyện mới có con số đó, bởi vậy tuyệt đại đa số người ở đây đều không phải là người trong huyện này, nếu chỉ tính riêng huyện An Thanh, khả năng cũng chỉ có thể có hơn một vạn người.
Khó trách ở trong thành tìm không thấy chỗ trọ.
Tống Du lắc đầu, muốn chen vào xem, lại cảm thấy mấy chỗ chính giữa chỉ sợ đều bị những thế lực có tên tuổi trong giang hồ chiếm giữ, đang lúc xoắn xuýt, trong lúc lơ đãng giương mắt nhìn một cái.
Trên sườn núi có cái đình nhỏ.
Đưa mắt tìm kiếm, thấy một con đường nhỏ, từ xa nhìn lại như sợi dây màu xám mảnh khảnh rơi vào trên núi, cuối sợi dây chính là toà đình kia.
Thế là hắn đi đến hướng con đường đó.
Cả đường đi thẳng tới, cũng không có người đi cùng.
Có lẽ người giang hồ cảm thấy cái đình này quá xa, hôm nay khí trời lại mưa bụi mông lung, đứng ở trên núi nhìn không rõ lắm, còn không bằng đi chen chúc một chút, đợi có người bắt đầu chỉnh lý trật tự, tự nhiên tất cả mọi người đều có vị trí đứng xem.
Bạn cần đăng nhập để bình luận