Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 191: Huyện Trường Sinh dưới núi Vân Đỉnh (2)

Viên Bất Quá có một đường cổ nổi tiếng, vốn là vào ngàn năm trước ở trên ngọn núi này được quân sĩ tu sửa làm nơi đóng quân, nằm ở bên trên một vách đá thẳng đứng, tuy nhiên đường nhỏ này chỉ rộng tầm một thước, miễn cưỡng mới có thể đặt chân, ở mép vách đá đâm một hàng đinh, bên trên đóng thêm sợ xích, để cho người đi qua nắm lấy, đây là biện pháp an toàn duy nhất ở đây, nếu hơi không chú ý, phía dưới chính là vực sâu vạn trượng.
Nơi đây hung hiểm hơn cả ở Cẩu Ba Nham, chỉ là phong cảnh thì lại không đẹp bằng.
Tiếp đó lại đi đến Mã Vương trại, nơi sơn phỉ đang hoành hành...
Nếu trên đường có gặp được thành trấn, chỉ cần cách chỗ họ không xa, Tống Du cùng Tam Hoa nương nương đều sẽ đi đến một chuyến, nhìn ngắm phong tục tập quán, nhìn xem có món gì đặt sắc để ăn, nhân tiện nghỉ ngơi và hồi phục, và cả chuẩn bị thêm chút tiếp tế. Sáu quận bốn mươi tám huyện của Bình Châu quả nhiên là tiên thần mờ mịt lại thêm chướng khí mù mịt, chùa hoang tà tự khắp nơi đều có, truyền thuyết về tiên thần nhiều vô số kể.
- Giải thích, Chùa hoang tà tự là những nơi để thờ cúng những vật âm tà hoặc những nơi lấy danh thần phật nhưng làm những chuyện dơ bẩn. Hết giải thích.
Thời điểm đến Hoa Lê Câu đã là lúc giao nhau giữa mùa hạ và mùa thu, đương nhiên không có hoa lê để thưởng thức, tuy nhiên quả lê của Bình Châu lại vừa lúc chín tới.
Tam Hoa nương nương không ăn lê, nhưng Tống Du lại muốn ăn.
Chất lượng của trái lê đương nhiên không cần phải nói tới, vừa to vừa ngọt, chỉ vừa cắn một cái là miệng đã tràn ngập nước lê, cực kỳ sản khoái. Chỉ là cây lê ở khắp núi này đã rất rực rỡ vào mùa xuân, nhưng vào lúc mùa thu đang đến gần như hiện tại, một nửa số quả đã không thể bán được nữa. Những quả lê chỉ cần có thể vận chuyển ra khỏi nơi này là có thể bán với giá cao, nhưng nếu không thể chuyển ra ngoài, thì chỉ có thể buôn bán ở trên núi với giá rẻ, đôi khi thậm chí còn không cần phải trả tiền, chỉ cần chào hỏi một tiếng, người ta cũng đã tiện tay tặng cho đạo nhân một vài quả.
Ở đây cũng có bán cả mứt lê, đối với thứ này thì Tam Hoa nương nương có thể ăn.
Vào cuối tháng sáu, bọn họ đã đến huyện Trường Sinh.
Cách huyện một trăm dặm đường, chính là hồ Kính Đảo, ở bên cạnh hồ Kính Đảo, chính là tiên sơn trong truyền thuyết núi Vân Đỉnh.
Núi Vân Đỉnh này chính là một ngọn núi có tiên sơn thắng cảnh, nơi nổi danh nhất ở huyện Bình Châu, không biết đã có bao nhiêu người hướng tới tiên đạo trường sinh tìm đến đây Tầm Tiên, làm cho huyện ở đây cũng lấy Trường Sinh làm tên. Một cái huyện thành nho nhỏ, nhưng lữ quán trong thành sợ là đã có trên trăm cái, trên đường lữ khách đi lại sợ là còn nhiều hơn cả dân bản xứ, nói không chừng một ai đó có thể còn là đại thi nhân đại tài tử có thể lưu lại tác phẩm đồ sộ lưu danh thiên cổ. Mà những câu chuyện được bàn luận trong trà lâu ven đường, đều là những câu chuyện truyền thuyết về tiên thần, yêu quỷ của sáu quận bốn mươi tám huyện tại Bình Châu.
Tống Du cùng Tam Hoa nương nương đi tới nơi đây, cũng tìm tới một lữ quán ở trong thành, dừng lại nghỉ chân, giải tỏa một chút phong trần.
Vẫn là một gian phòng phổ thông như cũ.
Tống Du ngồi ở bên cạnh bàn, rót cho mình một bát nước, sau đó nói với Tam Hoa nương nương: "Tam Hoa nương nương biết không, mấy ngày nữa chính là lập thu."
"Tam Hoa nương nương không biết."
Mèo Tam Hoa nhảy lên cái bàn, chuẩn bị xích lại gần nghe giảng, hoàn toàn là trả lời một cách vô thức, chỉ là sau khi đáp lời mới chợt nhận ra, lập tức nghiêng đầu, thẳng tắp nhìn chằm chằm Tống Du:
"Lập thu?"
"Đúng vậy."
"Lập thu!"
"Tam Hoa nương nương muốn làm cái gì sao?"
"Ăn một bữa ngon!"
"Rất tốt."
Tống Du cười nhìn về phía con mèo này nói: "Tuy nhiên còn phải đợi thêm mấy ngày nữa mới đến lập thu, khi đó chúng ta khẳng định là đã rời khỏi đây, lúc đó không phải ở tại hồ Kính Đảo thì cũng là đang ở tại trên núi Vân Đỉnh, ở đó lại không có gì ngon để ăn."
"! !"
Ánh mắt mèo Tam Hoa sáng rực nhìn hắn chằm chằm.
Tống Du bưng bát nước lên uống, nhỏ giọng nói: "Cho nên đề nghị của ta là chúng ta nên sớm ăn một bữa ngon trước."
"Ăn một bữa ngon trước!"
"Dù sao thời gian cũng là do chúng ta tự kiểm soát, trễ mấy ngày cũng không sao."
"Trễ mấy ngày cũng không sao!"
"Tam Hoa nương nương cảm thấy thế nào?"
"Tam Hoa nương nương cảm thấy ngươi nói đúng."
"Tam Hoa nương nương muốn ăn cái gì?"
"Tam Hoa nương nương muốn ăn thịt bò, muốn ăn cá, muốn ăn chim nhỏ, muốn ăn gà trống!"
"Chim nhỏ cùng gà trống bên trong thành nhỏ có lẽ là rất ít bán, nhưng thịt bò và cá thì có thể mua được, ừm, thịt bò hẳn là mua được, để ta ra ngoài hỏi một chút."
"Chim nhỏ cùng gà trống Tam Hoa nương nương sẽ tự mình bắt."
"Cũng được."
Tống Du lập tức đi ra cửa.
Mèo Tam Hoa nhảy xuống cái bàn, bước chân nhẹ nhàng, đi theo sát bên cạnh hắn.
Nếu muốn hỏi trong huyện có thể mua được thịt bò hay không, thì đi tìm chủ lữ điếm hỏi là tốt nhất.
Tuy nhiên nơi này hiển nhiên không phải là huyện Lăng Ba, thịt bò không phổ biến như thịt lợn thịt dê, chủ quán nghe xong cũng có chút chau mày, lập tức nhìn Tống Du từ trên xuống dưới, cũng nhìn con mèo Tam Hoa ở bên cạnh: "Thịt bò à, hôm nay thì không biết trong thành có bán hay không, lần gần nhất bán cũng đã là mấy ngày trước, số lượng cũng không nhiều. Tiên sinh cũng biết thịt bò là vật quý hiếm, các quý nhân cũng đều thích ăn, một con trâu chết, bọn họ sẽ chia nhau trước một ít, phần còn lại mang vào trong chợ thì cũng có không ít người đến cướp mua, tiểu nhân chỉ có thể giúp tiên sinh đi nhìn thử, mà giá cả thì..."
"Bao nhiêu tiền một cân?"
"Lần trước là một trăm văn."
"Sắp bằng thịt dê."
"Cũng không có cách nào!"
Chủ quán nói với Tống Du: "Khách quan cũng biết nơi này của chúng ta không tầm thường, trên núi Vân Đỉnh ở bên cạnh thật sự có thần tiên, chỉ là người bình thường đi tìm sẽ không tìm thấy thôi, tiên sinh, khục, tiên sinh là đạo nhân, hẳn là biết thần tiên không thích người khác ăn thịt bò, cho nên chúng tôi cũng ít khi giết mổ gia súc, quan phủ cơ bản cũng không phê chuẩn, cho nên bọn chúng đều là ngã chết hoặc chết bệnh, cái này, chắc hẳn tiên sinh cũng hiểu..."
Chủ quán nói chuyện cẩn thận từng li từng tí, sợ câu "Không ăn thịt bò" này đâm chọt vào điểm đau của vị tu sĩ muốn mua thịt bò này.
Tống Du lại chỉ cười cười.
Thiên Cung đúng là Đạo giáo Thiên Cung, đạo sĩ cũng đúng là không ăn thịt bò, thế nhưng chỉ là để hạn chế bản thân, đâu nào có chuyện mình không ăn thì cũng không thích người khác ăn?
"Vậy thì mong chủ quán lưu ý giúp ta nhiều hơn, mua được ta sẽ ăn tại trong tiệm."
"Được rồi!"
"Chỉ là trên núi Vân Đỉnh này, thật sự có thần tiên sao?"
"Tiên sinh hỏi rất đúng!"
Chủ quán đem khăn lau vắt lên trên vai, nhất thời hăng hái: "Nếu trên núi Vân Đỉnh này không có thần tiên, thì mấy trăm năm qua có thể có nhiều người chạy tới đây Tầm Tiên như vậy hay sao?"
"Xin mời chủ quán nói rõ hơn một chút."
"Hiện tại cũng nhàn rỗi, mời tiên sinh ngồi, để ta kể cho tiên sinh nghe một chút." Chủ quán hơi ngừng lại rồi nói, "Chỉ là ngồi thôi thì cũng nhàm chán, trà rượu của tiểu điếm cũng không tệ, tiên sinh có muốn thử một chút hay không?"
Người này là đang muốn buôn bán với hắn.
Nghe người ta kể chuyện không công quả thật cũng không tốt, Tống Du liền gọi một bình trà mà chủ quán giới thiệu là trà ngon được sản xuất ở địa phương, còn về loại trà mà nghe nói là tiên trà sinh trưởng ở trên núi Vân Đỉnh, thì lại được bán với giá rất đắt, Tống Du không biết trà này có thật sự là sinh trưởng ở trên núi tiên Vân Đỉnh hay không, cũng không thấy nó sinh trưởng ở trên núi tiên thì có gì khác biệt, vậy nên tiết kiệm chút tiền này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận