Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 350: Chợ quỷ Thường Kinh (2)

Chỉ thấy hai tên tiểu hài nhi, một nữ một nam, một cao một thấp, tỷ tỷ nhìn khoảng bảy tám tuổi, đệ đệ nhìn dáng vẻ khoảng năm sáu tuổi, khuôn mặt đều lại đen lại đỏ, đứng ở bên cạnh, nhìn bọn hắn chằm chằm:
"Đại hiệp, Đạo gia, muốn ở trọ hay không? Nhà chúng ta thu phí giá rẻ, bao gồm một bữa điểm tâm, ban đêm mặc kệ trở về trễ đến đâu, đều có người tỉnh dậy mở cửa, còn có thể mượn đèn lồng, nến tính riêng!”
"Các ngươi là nhà trọ gì?"
Ngô nữ hiệp dừng lại hỏi bọn hắn.
"Nhà trọ rơm!”
"Bao nhiêu tiền một đêm?"
"Một gian sáu mươi tiền!”
"Nói bậy, bên này trời chưa tối chỉ có 50!”
"Vậy thì 50..!”
Giọng nói của tiểu nữ hài lớn tuổi yếu đi một điểm, lặng lẽ nhìn nữ tử.
"Hai gian có không?"
"Có!"
"Đi trước nhìn xem!"
Âm thanh Ngô nữ hiệp hô to, vung tay lên.
Nữ hài cùng với nam hài liền cười, híp mắt lại, vẫy cánh tay bắt đầu chạy, hướng phía trước dẫn đường.
Nữ tử dắt ngựa đi về phía đó.
Đạo nhân cũng đi theo phía sau, vừa đi vừa dò xét hai hài đồng này.
Tuổi còn rất nhỏ, thân thể rất gầy, tiếng nói non nớt, nhưng là trật tự lại rất rõ ràng. Dù tuổi còn nhỏ, đã bắt đầu tự quản lý. Đây cũng là khắc hoạ chân thực của trẻ em trong gia đình dân thường ngày nay.
So với đó, sinh ra trong nơi này đã coi như là không sai. Bởi vì khu vực tốt, sát bên kẽ đất chợ quỷ, mỗi tháng có chín ngày có vô số người từ mọi nơi tiến đến, mở chợ nửa đêm, đi dạo chợ quỷ xong luôn có một bộ phận người muốn tìm một địa phương ngủ một giấc, hừng đông ngày hôm sau lại trở về, liền có cơ hội buôn bán.
Điểm ấy cơ hội buôn bán, đã vượt qua hơn 99% nông hộ trên cả nước.
Hai tên hài đồng tuy tuổi còn nhỏ đã phải ra ôm khách, thân thể cũng là còn khỏe mạnh, không có dấu hiệu ăn không đủ no, chỉ có điểm ấy, cũng vượt qua rất nhiều con cái bách tính.
Nỗi khổ của bách tính, là nỗi khổ thời đại.
Đạo nhân sờ sờ đầu nữ đồng bên cạnh.
Quán trọ rơm bình thường đơn sơ, cũng là từng gian nhà lá, có chỗ là phòng đơn, có chỗ thì giường lớn thông với nhau.
Quán này cũng tốt, đều là phòng đơn.
Đạo nhân và nữ tử nhìn một vòng.
Thực tế không có gì để bắt bẻ, bên trong có một cái giường, chỉ cảm thấy không tính phá lệ dơ dáy bẩn thỉu, cũng không có gì mùi vị khác thường, vậy là quyết định ở lại.
"Chăm sóc ngựa cho ta thật tốt!”
"Phải thêm tiền..!”
Tiểu nữ hài lặng lẽ nhìn nàng:
“Phải thêm 20 văn tiền!”
"Hắc, ngươi tiểu cơ linh quỷ này!"
"Không trả tiền cũng được, mất không bồi thường!”
"Bao gồm cỏ khô không?"
"Bao gồm cho ăn cỏ thêm ba mươi...!”
"Cỏ gì?"
"Chính là cỏ ta tự cắt trên núi!”
"Nhà ngươi không có người lớn sao?"
"Mẫu thân còn đang ngủ, ban đêm phải trông cửa và coi ngựa!”
"Được!"
Ngô nữ hiệp liền đáp ứng, nói ra:
"Chăm sóc ngựa cho ta, cho ăn no, đừng để mất đấy! Đây chính là ngựa yêu của ta, nếu để mất, đao của ta cũng không tha cho các ngươi!"
"Sẽ không...!”
Ngô nữ hiệp đem dây cương đưa cho nàng.
Lại thêm một khoản tiền, tiểu nữ hài lập tức cao hứng dắt ngựa đi, cả người còn không cao tới lưng ngựa.
Nhắc tới cũng có ý nghĩ, sau khi rời khỏi Dật Châu, Tống Du đã không có gặp qua con ngựa nào thấp hơn so với con ngựa này của Ngô nữ hiệp. Có lẽ sau khi rời khỏi Tây Nam, không còn ai cưỡi những con ngựa Tây Nam thấp bé nữa.
"Đời đến trời tối rồi đi!”
"Được!”
Hai người trở về phòng của mình.
Đạo nhân ở cửa ra vào đi dạo một vòng, nhìn xem thôn trang này, cũng như những người lui tới muôn hình muôn vẻ, trở về trong phòng ngồi một hồi, cảm ngộ thời tiết linh vận của hạ chí, cho đến khi dương khí trong thiên địa yếu dần, khi mở mắt ra liền phát giác đã đến hoàng hôn.
Bên ngoài, nữ hiệp cùng với hai tỷ đệ của quán trọ nói chuyện, kể về những chuyện lạ lùng mà mình đã trải qua trong giang hồ, một số trong đó được đạo nhân kể cho nữ hiệp nghe, người này thật là hùng hồn.
Sắc trời dần dần tối xuống.
Ăn cơm chiều, trực tiếp xuất phát.
Chợ quỷ dưới lòng đất, xung quanh cũng không có núi cao, không đến gần căn bản nhìn không thấy khe nứt đất đá kia.
Tuy nhiên mặt đất sớm đã giẫm ra một con đường lớn.
Sau khi đến gần, có thể trông thấy vết sẹo dữ tợn bên trên mặt đất đầu kia, vừa dài lại vừa thâm sâu, tựa như là một đầu vách núi chật hẹp, bao quát chỉ có mấy trượng. Lúc này sắc trời vốn trầm xuống, dưới đáy càng là một màu đen kịt, chỉ ngẫu nhiên có thể nhìn thấy không biết là ai đang điểm ánh sáng, bởi vì nó sâu khoảng mười trượng trở lại, nên cúi xuống nhìn, cũng chỉ thấy một vài chấm đỏ nhỏ.
Đi dọc theo khe nứt đó, một đường đều có đường để đi xuống dưới.
Chỉ là có những "đường" cũng là mấy cái bệ có thể giẫm đạp, chỉ có người giang hồ bản lĩnh cao cường mới có thể đi xuống, và có một số đường thì được mở ra lối nhỏ, nghiêng nghiêng dẫn xuống bên dưới.
Trên đường người càng ngày càng nhiều.
Ngô nữ hiệp tìm một chỗ tương đối gần xuống dưới.
Đạo nhân một bên đi xuống dưới, một bên nhìn xung quanh, mượn sắc trời yếu ớt, có thể nhìn thấy các lớp đất và đá khác biệt.
Chậm rãi dần đi đến đáy.
Lúc này gần như hoàn toàn tối, chỉ có thể nhìn thấy vật khi có ánh đèn lồng.
Lúc vừa xuống dưới, chỉ là đáy khe nứt bình thường, mặt đất đất đá ngổn ngang đầy rác rưởi thậm chí có phân và nước tiểu, thậm chí có xương người hoặc động vật, mùi rất khó chịu, hai bên cũng chỉ là tường đá bình thường. Bất quá sau khi bọn hắn đi lên phía trước một đoạn, phía trước đã có ánh đèn, hai bên vách đá cũng được đục ra không gian khác biệt, cũng tựa như ốc xá, những cái không cầu kỳ giống như hang động, có cái còn dựng lâu.
Nơi này sôi động và đông đúc hơn nhiều so với những gì Tống Du nghĩ.
Những cửa hàng đục tường kia dường như đều điểm đèn, ven đường bày quầy bán hàng, đều không ngoại lệ, cũng ở trước mặt thả chén đèn dầu. Quầy hàng cũng không phải là vô cùng dày đặc, giữa chúng thường có khoảng trống, có lẽ còn chưa tới thời điểm náo nhiệt.
Đông đảo đèn đuốc tụ lại, hiếu sáng lên tường đá hai bên, chiếu sáng lên những khuôn mặt che mặt bằng vải hoặc đội mặt nạ, ánh sáng lấp lánh, ánh mắt giao nhau, tạo nên một vẻ đặc biệt.
Giống như là chợ quỷ trên ngọn núi lớn Bình Châu năm đó.
Và còn nhiều điều khác biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận