Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 185: Linh Mẫn Đại Tiên Đã Không Còn Linh Mẫn (2)

"Đa tạ Tam Hoa nương nương."
"Không cần khách khí."
Mèo Tam Hoa lúc này mới thối lui, ngồi sang một bên xem náo nhiệt.
"Chít chít..."
Con chuột lớn màu xám lăn trên mặt đất mấy vòng, lúc này mới ổn định được cơ thể, nằm rạp trên mặt đất, nhìn trái nhìn phải, thấy mèo con ngồi ở một bên, theo ánh mắt của nàng mà nhìn lên, trông thấy một đạo nhân đang ngồi khoanh chân trên giường.
Chỉ thấy đạo nhân này khuôn mặt thanh tú, dáng dấp tuổi trẻ, trên người đạo bào trên người tùy ý tung bay, tóc cũng tán loạn, trông giống như người vừa mới tỉnh dậy, nhưng trên mặt hắn lại không có chút nào ngạc nhiên.
Con chuột lớn màu xám trợn mắt mấy lần, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào đạo nhân.
Lại chỉ thấy đạo nhân nhìn thẳng vào nó, ánh mắt lạnh nhạt, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Túc hạ đều đã như thế này, còn muốn vô lễ với ta sao?"
Chuột lớn màu xám giật mình, vội vàng thu hồi ánh mắt.
Lập tức nó đứng thẳng người lên, hành lễ với đạo nhân: "Tiểu thần vụng về, mắt mờ rồi nên không biết thượng tiên đại giá, có chỗ mạo phạm, thỉnh đại tiên thứ lỗi."
"Xin hỏi túc hạ là vị thần triều nào?"
"Tiểu... Tiểu yêu..."
"Không sao, Dã Thần cũng được xem là thần."
"Tiểu yêu không dám."
"Ta vốn định ngày mai sẽ đi thành Đông tìm kiếm hỏi thăm túc hạ, lại không ngờ rằng tối nay túc hạ đã tới đây tìm ta. Xem ra cách nói “nhát như chuột” là không thích hợp dành cho túc hạ. Tống Du lắc đầu nói: “Còn chưa thông báo tên họ cho túc hạ, thật là thất lễ. Ta họ Tống tên Du, tự là Mộng Lai, là người huyện Linh Tuyền, Dật Châu, đi du ngoạn ngang đây, vô tình gặp phải tín đồ của túc hạ, bởi thế mà nghe nói đến thanh danh của túc hạ.”
"!"
Chuột lớn màu xám vừa giật mình vừa sợ hãi không thôi.
Trong đầu cấp tốc suy nghĩ, vội vàng chắp tay:
"Tôn giá vốn chính là cao nhân, nghĩ đến tôn giá hành tẩu thiên hạ, hẳn là vì dương thiện trừ ác, trừ tà diệt ma, còn tại hạ mặc dù là Dã Thần nhưng cũng không làm chuyện xấu gì lớn, thỉnh tôn giá rộng lượng khai ân, tại hạ sau này tất sẽ hối cải để làm người mới, hành thiện một phương."
Hơi ngưng lại:
"Huống hồ bầu không khí ở Bình Châu vốn là như thế, tất thảy sáu quận bốn mươi tám huyện, đều có vô số tiểu yêu tiểu quái đếm mãi không hết, cho dù tôn giá có muốn thanh trừ cũng không diệt hết được. Tại hạ cũng chỉ làm theo số đông mà thôi, thỉnh tôn giá giơ cao đánh khẽ, khai ân một lần. ".
"Túc hạ đã hiểu lầm."
"Hửm?"
"Tại hạ chỉ là xuống núi đi lại, vạn sự tùy tâm, cũng không phải đặc biệt vì trừng ác dương thiện, trừ tà diệt ma, ngày thường làm việc chỉ cần không thẹn với lòng là được, trừng ác dương thiện, trừ tà diệt ma đều là ngẫu nhiên làm theo ý muốn." Tống Du nhàn nhạt nhìn hắn: "Tại hạ cũng không phải là đạo nhân, không trọng Thiên Cung, cũng không lấy việc thanh lý chùa hoang tà tự làm nhiệm vụ của mình. Tựa như vị mèo tiên trong miệng túc hạ, tên thật là Tam Hoa nương nương, cũng đã từng là một vị mèo thần."
"Tôn giá không phải là vì trừng ác dương thiện, trừ tà diệt ma, thanh lý chùa hoang tà tự mà đến?" Ánh sáng trong mắt chuột lớn màu xám sáng lên một chút.
"Không phải đặc biệt đi làm nhưng không phải không làm."
"Tôn giá..."
Chuột lớn màu xám cuống quít dập đầu.
"Không đảm đương nổi."
"Tôn giá đã không lấy thanh lý chùa hoang tà tự làm nhiệm vụ của mình, cũng không phải muốn trừng ác dương thiện, trừ tà diệt ma, vậy liền thỉnh giơ cao đánh khẽ, tha cho ta đi."
"Là bản thân túc hạ không buông tha chính mình." Tống Du nói: "Chùa hoang tà tự tuy không tốt, nhưng nếu túc hạ cũng giống như Tam Hoa nương nương, làm nhiều việc thiện, tại hạ tất nhiên xem như mình không có trông thấy. Nhưng người mà túc hạ phù hộ, lại là một đám ác nhân lớn nhất, làm mọi người sợ hãi nhất trong thành này, vậy người chẳng khác nào Tà Thần giúp người làm việc ác. Tại hạ tình cờ gặp một vị tín đồ của túc hạ, xem như hữu duyên, dù cho tối nay túc hạ không đến, ngày mai tại hạ cũng sẽ đi tìm túc hạ."
"Tiểu yêu nhất định sẽ hối cải để làm người mới!"
"Kỳ thật tại hạ vừa có được một vật làm cho người ta hướng thiện, nếu túc hạ không đến tìm ta, ta còn định sẽ đưa nó cho ngươi, nhưng khi túc hạ đến tìm ta lại mang theo ác ý quá rõ ràng. Vật này liền không có khả năng cho ngươi.” Tống Du nói với hắn: "Tinh quái tu hành không dễ, ta chỉ nói rõ việc của túc hạ là được".
"Tôn giá... ý Tôn giá muốn như thế nào?"
"Chùa hoang tà tự, tự có thiên cung quản. Túc hạ thiện ác như thế nào, tự có Thiên Cung đến tra, kết quả như thế nào, cũng do thiên cung định đoạt. Ta cũng không còn liên quan gì đến túc hạ nữa." Tống Du ngừng lại: "Chỉ là tại hạ dù không kính sợ thần tiên nhưng cũng không có bản lĩnh tùy thời thỉnh thần tiên xuất hiện, đành phải làm phiền túc hạ ở lại đây thêm một đêm, sau đó thỉnh túc hạ đi đến miếu tử gần nhất vào ngày mai."
Chuột lớn màu xám thoáng cái ngã nhào trên đất.
Sáng sớm ngày hôm sau, là một ngày nhiều nắng.
Chủ quán ngáp một cái, đấm bóp eo của mình, ngồi xuống ngay ngưỡng cửa rồi hít thở không khí buổi sáng.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân.
Nhìn lại, là vị tiên sinh tuổi trẻ kia.
"Thức sớm quá nha tiên sinh." Chủ quán cười lên tiếng chào hỏi, "Muốn ăn gì không? Tiểu điếm sáng sớm có màn thầu, bánh hấp, bánh canh cùng sữa đậu nành, giá rẻ ăn ngon."
"Cám ơn chủ quán, sáng sớm ra ngoài đi dạo một chút, giữa trưa sẽ trở lại ăn sau." Tống Du cười nói: "Thuận tiện xin hỏi chủ quán, trong thành này miếu tử gần nhất nằm ở đâu, lại có nhà nào có tay nghề dệt vải tốt nhất?"
"Đi ra ngoài rẽ trái, liền có cái miếu thờ Đại Đế, còn thờ cả thần khác, ở gần đó bán hương cũng rẻ lắm.” Chủ quán ngẫm lại: “Về phần vải vóc, đều không khác mấy, giá tiền cũng gần bằng nhau, tiên sinh đi đến hẻm vải ở bên cạnh thành đông là có thể chọn được, nếu chọn được loại mình thích rồi thì bên cạnh cũng có không ít tiệm may vá, trong đó cửa hàng của Tam Nương Tương Gia là tốt nhất.”
"Đa tạ."
"Đa tạ cái gì..." Chủ quán ngừng lại: "Đúng rồi, tiên sinh đêm qua có nghe thấy động tĩnh gì không?"
"Là có chuột đúng không?"
"Thật à?"
"Tại hạ chỉ nghe được tiếng chuột."
"Thật kỳ lạ..."
Chủ quán gãi gãi cằm, càng cảm thấy kỳ quái.
Lớn tuổi nên giấc ngủ nông, tối hôm qua lúc sắp bình minh giống như ẩn ẩn nghe thấy có tiếng người đang đối thoại với nhau, cái gì mà tiên rồi thần đủ kiểu nhưng khi cố lắng nghe lại nghe không rõ lắm, khi hắn mở mắt ra, nó lại đã biến mất, thực sự vô cùng mờ mịt.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ chỉ là hắn nằm mơ thôi.
Đôi khi mộng cùng hiện thực cũng không phân biệt được.
"Tiên sinh đi thong thả a!"
"Được."
"Giữa trưa gặp lại tiên sinh..."
"Được."
Đạo nhân kia liền đi xa.
Con mèo vẫn như cũ đi theo sau lưng hắn.
Chủ quán tiếp tục dùng tay trái đấm đấm vào eo mình, nhưng đôi mắt lại nheo lại, hắn luôn cảm thấy âm thanh mình nghe được tối qua rất quen thuộc. Trong đó có tiếng nói của một bên có chút giống với tiếng nói của vị tiên sinh kia.
Có một vị khách nhân đi tới.
"Chào buổi sáng khách quan."
"Chào buổi sáng chủ quán..."
"Ăn gì đây?"
"Cho tô bánh canh."
"Có ngay!"
"Chủ quán đêm qua ngươi có nghe thấy thanh âm gì không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận