Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 301: Bao nhiêu người có thể đoán trước được tương lai (1)

Một đêm không ngủ, tự nhiên không có cái gì, nhưng mà ai biết được việc này có thể kéo dài trong thời gian bao lâu?
Nào có đạo lý một mực không ngủ?
Một mực không ngủ, coi như không tự giết chết chính mình, chỉ sợ cũng trước tiên cũng sẽ điên mất.
Chủ yếu hơn chính là, dù đã dùng hai người gỗ thế thân, một cái mang theo trên người, một cái chủ động thi pháp, lại đều không có tác dụng. Hoặc là nói rõ người kia có đạo hạnh cao hơn mình, hoặc là đã nói hắn đã sâu sắc trong cách thức mà hắn sử dụng, hoặc là thủ đoạn này vốn rất tinh diệu.
Bất luận như thế nào, dường như mọi thứ đều rắc rối.
Người đàn ông trung niên kia lại tìm kiếm bên trong túi hành lý, lấy ra một cái bình hồ lô nhỏ màu vàng phong cách cổ xưa, lật qua lật lại trên tay, lật một hồi lâu, mới đổ ra một hạt giống màu đen, giống như hạt bí đỏ, rơi vào trong lòng bàn tay.
Người đàn ông trung niên có chút tiếc nuối, mặt lộ vẻ phân vân.
Chung quy là khẽ cắn môi, quyết định, tìm một thanh loan đao, trên mặt đất đào ra một cái hố, đem hạt giống này chôn xuống, đắp lên một tầng đất mỏng, lại mang tới một ít nước, tưới vào bên trên.
Lập tức trong miệng thì thào đọc lấy:
- Dịch Sơn Tiên Chủng, có thể hiểu nhân ngôn? Nếu hiểu nhân ngôn, mau mau cao lớn. Dịch Sơn Tiên Chủng, có thể hiểu nhân ngôn? Nếu hiểu nhân ngôn, mau mau cao lớn!
Lặp đi lặp lại, một khắc không ngừng.
Không bao lâu, chuyện thần kỳ phát sinh.
Giữa lớp đất mỏng có một chút màu đen, trong nháy mắt, chút màu đen đó đã xô lệch lớp đất mỏng, phía dưới thì màu xanh. Thì ra là hạt giống kia vừa trồng xuống, giờ phút này đã cắm rễ, đẩy lên đất từ lớp vỏ màu đen ban đầu, không mất lâu, lớp vỏ hạt giống đã rơi xuống, để lộ bên dưới những chiếc lá mềm mại.
Lá cây cấp tốc giãn ra, là một vòng xanh đậm làm người ta trìu mến.
Mầm nhỏ cũng nhanh chóng cao lớn, như một phép màu.
Cái cây này dường như có được sức sống vô hạn, theo người đàn ông trung niên trong miệng không ngừng thúc giục, sinh trưởng rất nhanh, khiến người ta sợ hãi thán phục.
Như thế thời gian ước chừng một nén hương, trong phòng đã có một gốc mầm dây leo cao hơn nửa người, mười phần xanh tươi, giống như là mầm đậu hà lan, phía trên mọc hoa màu lam tím.
Người đàn ông trung niên lúc này mới dừng thúc giục lại, nhìn mầm dây leo, ngược lại lại thì thầm:
- Dịch Sơn Tiên Chủng, có thể hiểu nhân ngôn? Nếu hiểu nhân ngôn, liền lấy đi yêu pháp nguyền rủa trên người tiểu nhân!
Người đàn ông trung niên nói, lại lần nữa cầm lấy thanh loan đao kia, muốn đợi đến khi bông hoa tàn, kết thành quả, khi quả chín rồi sẽ cắt quả đó bằng một nhát đao, tự nhiên sẽ chấm dứt yêu pháp nguyền rủa trên người mình.
Hắn cầm loan đao chờ ở bên cạnh một hồi lâu, mầm vẫn là mầm, hoa cũng vẫn là hoa, tuyệt không héo tàn.
Càng không có trái cây mọc ra.
- Hửm?
Người đàn ông trung niên sững sờ một chút, nhíu mày.
Lập tức đọc lại một lần nữa:
- Dịch Sơn Tiên Chủng, có thể hiểu nhân ngôn, nếu hiểu nhân ngôn, liền lấy đi yêu pháp nguyền rủa trên người tiểu nhân, kết thành quả!
Mầm dây leo giống như bị gió thổi, lung la lung lay.
Khiến người đàn ông trung niên khiếp sợ chuyện phát sinh.
Cái gốc mầm dây leo này lại đột nhiên suy bại khô héo, một lúc sau nó nằm rũ xuống mặt đất, còn chưa đợi hắn xích lại gần quan sát, bỗng dưng, bùng lên ngọn lửa, trong chớp mắt đã biến thành tro tàn.
Người đàn ông trung niên quá sợ hãi.
Dám từ Kinh Châu đơn độc đi vào Trường Kinh phong ba, hắn tự nhiên cũng có mấy phần bản lãnh, cũng có được vốn bảo mệnh.
Phép Mộc nhân thế thân chi thuật, đưa mắt toàn bộ giang hồ dân gian, cũng không biết bao nhiêu người tha thiết ước mơ có được pháp thuật này, cho dù là những danh sơn ly cung kia, cũng chưa chắc có thủ đoạn như vậy.
Mà Dịch Sơn Tiên Chủng này càng không có được.
Nghe nói là tổ tông của hắn tìm kiếm hỏi thăm tiên sơn, từng ở trên một ngọn núi gọi Dịch Sơn gặp được tiên nhân, truyền đến bây giờ không biết đã là thần hay tiên. Tóm lại vị tiên nhân kia đã tặng tổ tiên hắn một hạt giống, hạt giống này rất kỳ diệu, bất kể người sử dụng bị bao nhiêu pháp thuật nguyền rủa lợi hại, hoặc là thụ thương nặng cỡ nào, mắc nhiều bệnh nặng, chỉ cần còn chưa chết, đều có thể được hạt giống này lấy đi. Nếu pháp thuật hay thương tổn bệnh tật đã lấy đi không quá lợi hại, hạt giống này sẽ lại nở hoa kết trái về sau thậm chí còn có thể kết xuất hạt giống mới, còn có thể lần nữa sử dụng.
Mấy đời đến nay, chưa hề thất thủ.
Không biết giúp bao nhiêu đời tiên tổ tránh được tai họa.
Bây giờ truyền đến đời của hắn, chỉ còn hai hạt, và còn được tái sử dụng, cũng giúp hắn tránh không ít tai họa.
Lúc trước vị tiên nhân kia quả thật là thần tiên.
Nhưng hôm nay loại phép tiên này lại không còn hiệu quả!
Điều này chưa từng xảy ra trước đây.
Không chỉ hắn chưa hề gặp phải, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe thấy.
Mất đi hiệu lực thì cũng được, còn trực tiếp đốt sạch sẽ.
Người đàn ông trung niên càng nghĩ càng kinh ngạc.
Đột nhiên lại cảm thấy hồ lô có chút biến động, hoảng loạn, vội vàng mang tới xem xét, lật đi lật lại mấy lần, nhưng sau cùng cũng không đổ ra được một hạt tiên chủng, ngược lại đổ ra một ít tro bụi.
Ba ngày sau, ánh nắng rất đẹp.
Lầu hai đóng cửa sổ, tuy nhiên cửa sổ không kín đáo, chính giữa có một đường nhỏ, ánh nắng từ khe hở đó, trượt vào, chiếu ra bụi bay trong không khí, đôi khi còn có vài sợi lông mèo.
Mèo Tam Hoa nằm thong thả trên sàn nhà, trên thân lông tóc xoã tung, cô giơ một cái móng vuốt nhỏ, nhẹ nhàng vuốt từng cái, như muốn chạm vào bụi bẩn lấp lánh dưới ánh nắng. Tất nhiên là không thể chạm được, nhưng cô ấy dường như cũng hiểu điều đó, chỉ đơn giản là vuốt để chơi, không có ý định nắm lấy.
Đạo nhân đứng ở bên cạnh nhìn nàng ấy.
Một người một mèo đều không có chuyện gì khác để làm, nhưng hình như cũng không phải thật sự nhàn rỗi, đều đang thưởng thức khoảnh khắc chiều tà.
Tóm lại đối với đạo sĩ mà nói, thường xuyên chính là như thế, cô mèo này cũng không cần làm gì cả, cũng có thể khiến hắn cảm thấy được rất tốt đẹp.
Đột nhiên, bên dưới truyền đến âm thanh gõ cửa.
- Ba ba...!
Mèo Tam Hoa cả thân thể có chút rung động giật mình, duy trì tư thế giơ móng vuốt, quay đầu nhìn về hướng dưới lầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận