Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 334: Công chúa và nhạc công (2)

"Vẫn là nên trở về một chuyến, không biết đạo nhân kia giờ phút này đã xuất cung chưa, hay là còn ở lại trong cung cùng bệ hạ dạ đàm, tóm lại phải trở về mới biết được!”
"Không đánh xong ván này sao?"
"Ngươi đều thắng!”
Công chúa đã đứng lên.
Nữ tử cũng vội vàng đứng dậy.
Sau khi đưa tiễn công chúa, nét mặt của nàng rất nhanh có biến hóa, ý thất kính, trở nên lạnh nhạt.
Đôi mắt to và dài, đẹp đến mức không giống dung mạo phàm nhân, đôi môi như một chiếc thuyền, thần sắc có chút nhạt dần, lập tức có mấy phần cao lãnh bi quan chán đời.
Nữ tử quay đầu nhìn về phía bầu trời đêm bên ngoài, híp mắt, suy tư, trong miệng thì thầm:
"Phục Long Quan...!”
Gọi thị nữ đem họa mang tới, mở ra xem.
Lúc ấy khắp núi hoa đào nở rộ, lối đi dạo bao quanh sườn núi, họa bên trong lại chỉ lấy một góc - người tu đạo và mèo ngồi cạnh nhau trên lối đi, mèo con nghiêng thân thể, nhẹ nhàng dựa vào trên thân đạo nhân, hình ảnh yên bình mà đẹp đẽ, sợ là có chút kẻ xấu nhìn thấy cũng sẽ trong ngắn ngủi đem tâm mềm lòng một lát, mà nơi xa sơn dã thanh đạm, hoa cũng thanh đạm, chỗ gần cây hoa đào cũng nhô ra cành nhánh, từng cánh hoa rơi theo cơn gió, thu hút mèo con nhìn lên...
Thật sự là một bức họa đẹp đẽ hiếm có.
Lúc đầu vừa vẽ nó, trong lòng cảm thấy là nên đem nó tặng cho vị đạo nhân kia, đoạn duyên phận này mới là tốt nhất. Có thể về sau lấy lại bức họa này, thường ở trong nhà mở ra thưởng thức, nhưng càng nhìn thích, càng xem càng có nỗi buồn.
Bức họa này dù so ra kém thần tác của Đậu đại gia, so ra cũng kém truyền nhân Đậu gia, nhưng đâu đó nó cũng là một kiệt tác hiếm có?
Nếu nói đem bức họa này tặng cho người nào đó, nữ tử nhất định là không muốn.
Cho dù là công chúa cũng không được.
Nếu mà người tặng trả lại bức tranh cho mình, thì thật sự là một việc tuyệt vời, chỉ là lúc này trong lòng cũng không còn quyết đoán như lúc trước nữa.
"Ai...!”
Nữ tử mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.
Thu hồi họa tác, lấy một bầu rượu đến, lại ngồi xuống ở trước bàn cờ, một lần nữa cầm lên một quân cờ, đối với thị nữ bên cạnh nói:
"Ngươi chơi cùng ta!”
"Chủ nhân, ta chính là người, ta thế nào hạ được người?"
Thị nữ cười hì hì nói.
"Ai, thật sự là không thú vị!”
Sáng sớm ngày hôm sau.
Bàn cờ đêm đã đầy, nửa hũ xuân tửu cũng không còn.
Nữ tử ung dung tỉnh lại.
Thị nữ không chịu đánh cờ với nàng, nàng đành phải chơi với chính mình. Đương nhiên, thị nữ chơi với nàng, cũng là tự mình chơi. Tuy nhiên, cô phải chiến đấu với ý tưởng của riêng mình, nàng không có cách nào, đành phải tự mình một người đánh cờ đến nửa đêm, ai cũng không có thắng được ai. Uống một chút rượu, nhưng nó không đủ ngọt, tỉnh lại cảm thấy cay đắng, thật sự là chút không thú vị.
Thị nữ đến báo, thăm dò được nơi ở của vị tiên sinh kia.
"Hôm nay muốn đi sao?"
"Hôm nay không đi!”
"Vì cái gì?"
"Hôm nay trời đầy mây, không nên đi ra ngoài!”
"Vậy lúc nào đi?"
"Qua vài ngày đi, mấy ngày nay hắn sẽ rất bận bịu!”
"Được!”
Thị nữ lui ra, nữ tử thì tiếp tục nằm xuống, đôi khi nghịch ngợm những quân cờ trên bàn bằng ngón tay, đôi mắt dường như đang nhìn, và đôi mắt nàng dường như bị phân tán, trái tim nàng dường như đang suy nghĩ và dường như trống rỗng.
Đường phố Liễu Diệp thu hút tới không ít ánh mắt.
Tiên đạo yêu thích Trường Kinh, người tán dương cao nhân không phải số ít, cũng không ít người không thích Thái úy ngồi một chỗ và không kiểm soát con cái, người đơn thuần muốn cùng cao nhân tu hành kết bạn cũng không phải số ít.
Dân gian chỉ biết rằng Thái úy muốn kéo dài tuổi thọ, ăn nhầm độc đan, bị độc chết, nhiều nhất lại truyền nhi tử nhà Thái úy ngang ngược chọc tới cao nhân, bị cao nhân thi pháp trở nên vừa điếc lại vừa câm, đại khoái dân tâm, dần dần cũng có người nói cao nhân kia chỉ sợ là thần tiên hạ phàm, nhưng dù sao cũng là truyền ngôn, không ai biết được cao nhân là ai.
Nhưng nếu là quyền quý ở Trường Kinh, có thể biết được rõ ràng.
Có người muốn đi mở mang một phen phong thái cao nhân, lại sợ trêu đến sự không thích của thế lực họ Thường. Có người cũng không sợ, cũng không biết nên thăm hỏi như thế nào. Có người tìm cớ tới bái phỏng cao nhân, nhất thời lại xoắn xuýt, lúc này có phải là sẽ có rất nhiều người đều nghĩ đến biện pháp này.
Có người còn lo lắng, ban đầu là mình hướng nhà Thái úy giới thiệu Thần mèo diệt chuột, không biết cao nhân hoặc Thường gia có trách tội mình hay không.
Có người từ trước đến nay trầm ổn, âm thầm nhìn trộm.
Có người sinh tính vui vẻ, muốn tới thì tới.
Không đến đường phố Liễu Diệp, chỉ có thể nhìn thấy một cánh cửa đóng chặt, biển hiệu trừ tà hàng ma treo ở cửa ra vào trước kia cũng đã bị gỡ xuống, chỉ còn lại trừ chuột.
Đạo nhân dậy từ rất sớm, luộc mấy quả trứng gà, mang theo mèo Tam Hoa, lại mua chút nướng bánh màn thầu hấp, mang theo đủ nước, sau đó đi theo Ngô nữ hiệp đi lấy con ngựa bờm vàng yêu dấu của nàng, cùng nhau ra khỏi thành.
Lúc này chạy tới đi trên đường núi Bắc Khâm.
Thời tiết giữa mùa hạ, cây cỏ đều xanh tươi, hôm nay mát mẻ, đỉnh đầu không thấy mặt trời, đi trên con đường đất vàng, gió thổi, thật sự rất dễ chịu.
Mèo con bước từng bước nhỏ, quay tròn, nhìn chỗ này chỗ kia, dường như nàng đã lâu không ra khỏi thành phố, tâm tình nàng rất tốt, thỉnh thoảng theo tiếng ve kêu tìm tới trên cây, tâm tình càng tốt hơn.
Đạo sĩ tâm tình cũng không tệ, như thể trước mắt một mảnh khoáng đạt.
Chuyện ở Trường Kinh đều không hề để tâm.
Một mực tiêu dao tự tại, bất kể có rắc rối gì.
"Hôm nay trời đầy mây, thích hợp đi ra ngoài!"
"Mát mẻ nha..!”
"Đúng vậy!"
"Không mưa thì tốt!”
"Hôm nay sẽ không!”
"Ngươi biết được?"
"Đoán!”
"Vậy ta tin ngươi!"
"Đa tạ!”
Đạo nhân liếc nhìn một chút Ngô nữ hiệp trên lưng ngựa, nàng còn mang theo mấy sợi dây lửa, có vẻ lo lắng vào ban đêm nghỉ ngơi nơi thâm sơn có nhiều muỗi, dùng để xua muỗi.
Rất tốt, lại tiết kiệm một chút tâm tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận