Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 794: Chi uy của đại yêu Thượng Cổ (2)

Hai đầu Bạch Tê đột nhiên trở nên to lớn hơn, một con hoàn toàn biến trở về bản thể, chính là một con tê giác to lớn có thể so với núi nhỏ. Một con thì hóa thành một vị cự nhân vò cùng dữ tợn, da thịt tái nhợt, cao lớn như thần linh, mỗi một vị đều giống như đại yêu và Ma thần bước ra từ trong thần thoại Thượng Cổ, nếu như bị phàm nhân đương thời nhìn thấy, chỉ sợ kinh như thần thoại.
Nữ tử thì đang không vội vã cất kỹ cổ cầm, lại cất kỹ đuôi gãy Hồ Tổ gia truyền, lúc này mới đứng dậy.
"Oanh!"
Một đầu Cự Đà ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm khí, khói đen lớn hơn so vòi rồng, phá tan không trung, lại dọc theo tầng mây trải rộng ra, phảng phất trong nháy mắt có thể đem phương thiên địa này hóa thành chiến trường Ma thần Thượng Cổ.
Một đầu Cự Đà đang nằm ở trên mặt đất, thân thể lại run run không ngừng, linh lực dọc theo thân thể khổng lồ hướng bốn phía mà đẩy ra, một vòng lại một vòng như sóng nước gợn sóng, khiến cho mặt đất rung chuyển, núi đá nhảy lên, người cùng với động vật đều đứng không vững. Một đầu Cự Đà khói đen phủ đầy người, giống như một con rồng, hướng phía Tống Du vọt tới. Tuy nhiên hai đầu Bạch Tê lại đến nhanh hơn. Huyện Ẩn Nam Hai, cách đó hai trăm dặm.. Trong quán trà đang có người đãi khách uống trà, chuyện trò vui vẻ. Một lão giả để râu dài cùng với lão hữu trò chuyện với nhau, nói tới nơi thoải mái, miệng nói đến khô khốc, chỉ cảm thấy thật sự là đại hạnh nhân sinh, nhưng mà vừa định đưa tay sờ vào chén trà, đột nhiên cảm giác được điều gì đó không ổn.
- Trên đỉnh đầu rơi xuống một vệt bụi. Vừa vặn rơi xuống trong chén trà của hắn. "Ừm?"
Lão giả cúi đầu mắt nhìn bát trà, lại ngẩng đầu nhìn về phía mái nhà. Phía trên có một cây xà nhà và nó đã dính bụi không biết từ bao lâu rồi. Vừa mới ngẩng đầu vậy mà lại có bụi rơi xuống, rơi thẳng vào trong mắt của hắn. "Ai nha!"
Lão giả vội vàng cúi đầu dụi mắt, sau đó đứng thẳng lên và hô to:
"Chủ quán...!"
Vừa dứt lời, lại nghe thấy một trận tiếng leng keng. Lão giả đưa tay dụi mắt buông xuống, quay đầu nhìn lại, đã thấy tất cả chén trà trong quán trà đều ở trên bàn rất nhỏ nhảy lên, nước trong chén trà càng là không ngừng nhảy lên giọt nước to như hạt đậu. Chén trà cùng với nước vẫn đang nhảy lên càng ngày càng dữ dội. "Bành!"
Một chén trà đổ vào trên bàn, nước rơi lả tả trên đất. Mọi người hoàn toàn không biết nguyên do, chỉ có lão giả sững sờ một hổi, hô lên một câu rất xa lạ với người dân bản xứ:
"Địa long xoay người! "Địa long xoay người!"
Lão giả đi đầu hướng phía ngoài chạy đi. Những người còn lại cũng theo sát phía sau. ... Trên bờ sông Ẩn Giang, có tiếng ca ẩn trong núi. Một ngư dân mang theo mũ rộng vành và áo tơi, đứng ở bên bờ, phía sau là một khe núi, phía trước là dòng sông Ẩn Giang êm đềm, xanh biếc như ngọc, sâu không thấy đáy, soi bóng mây trời. Ngư dân cầm một tấm lưới đánh cá, nghiêng người hất lên, lưới đánh cá nhất thời bay về phía không trung, vẩy mở một vòng tròn hoàn chỉnh, rơi vào trong nước. Trên nước bởi vậy mà có gợn sóng cùng với giọt nước bắn lên. Tuy nhiên gợn sóng và giọt nước này cũng chỉ ở một mảnh khu vực nhỏ này. Thế nhưng là trong một cái chớp mắt, bằng cách nào đó, vậy mà toàn bộ sông và hồ cũng bắt đầu sôi trào lên, bọt nước không ngừng từ dưới đáy bốc lên, lại không ngừng có giọt nước nhỏ bé nhảy lên khỏi mặt nước. Con cá dưới nước cũng nhất thời chấn kinh, lần lượt nhảy lên. Như thể nó chỉ là một vị thần rung chuyển, dòng sông Ẩn Giang không có sóng không có gió này đã mất đi vẻ êm đềm lúc trước, mà nghênh đón huyên náo trước đây chưa bao giờ có. Người đánh cá đứng tại chỗ, cảm thấy sửng sốt. "Soạt!"
Mặt nước đột nhiên đẩy ra một gợn sóng. Gợn sóng cực lớn, từ gần đến xa, nhanh chóng đẩy ra. Người đánh cá bị dọa đến lui lại hai bước. "Soạt!"
Lại một đường gợn sóng, giống như trước đó. Giống như là có người dùng sức một chút đánh vào trong chậu nước, nhưng mà dòng sông Ẩn Giang này không phải chậu nước, gợn sóng này cũng cực lớn, mà lại di chuyển đến cực nhanh, từ một bên có thể nhìn thấy đến cuối sông, đến bên kia cuối sông, chỉ trong một hơi thở. "Soạt!"
Lại là một đợt khác. Khoảng cách thời gian là như nhau. Sự chấn động vô hình đưa đẩy sắp xếp sóng, nhấc lên dòng sông, phóng tới hai bên bờ Ẩn Giang, xông lên cây cỏ hai bên bờ sông, lại chậm rãi chảy ngược về sông. Ngư dân nơi nào còn dám ở lại lâu hơn, quay người chạy về phía sau. Cứ chạy và chạy, nhìn lại.
- Nước sông Ẩn Giang này lại giống như là chờ đợi ai hiệu triệu, lại rời khỏi dòng sông Ẩn Giang, hướng về khe rãnh giữa hai ngọn núi phía sau mình dũng mãnh lao tới. Tương truyền, đây là con đường cổ của dòng sông Ẩn Giang, Ẩn Giang Cổ Đạo, trước kia Ẩn Giang đã từ nơi này tiến vào Tư Quận, qua phía Ẩn Nam, chảy vào Nghiêu Châu, mấy trăm năm trước bởi vì Thủy Thần hồ đồ mà thay đổi tuyến đường, đổi phương hướng. Liền thấy sóng nước mãnh liệt, sóng lớn ngàn tầng. Chảy ngược về Cổ Đạo, muốn hướng về Ẩn Nam Tư Quận mà đi. Xung quanh Nghiệp Sơn. Long Uy quân đóng giữ xung quanh Nghiệp Sơn sớm đã phát giác được Nghiệp Sơn có động tĩnh không tầm thường, trong lúc nhất thời thấp thỏm lo âu, tất cả đều hướng về Nghiệp Sơn nhìn lại, nhưng mà không có quân lệnh, nên không dám tùy tiện rút lui. Hiển nhiên động tĩnh bên kia càng lúc càng lớn, tựa như địa long xoay người, lại như thể sơn thể sụp đổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận