Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 332: Tránh đầu sóng ngọn gió (2)

"Tại hạ quyết định tạm thời gỡ bỏ biển hiệu trừ tà hàng ma, cũng đi ra ngoài thành tránh một chút!”
"A nha đây là cái gì? Ăn ngon thật!"
"Không biết được, tựa như là thịt hươu cùng với thịt gà làm thành một món, chiên qua lại đem hấp!”
"Hoàng Đế mỗi ngày ăn đều ăn ngon như vậy sao?"
"Cũng không phải!”
"Ngươi đi nơi nào tránh đầu sóng ngọn gió?"
"Nói đến năm đó lúc ở Dật Đô, tại hạ cũng còn thường ra ngoài viếng thăm danh sơn ly cung, cao nhân ngoài thành, bây giờ đến Trường Kinh lâu như vậy, hiển nhiên càng ngày càng nóng, càng ngày càng không dễ xuất hành, nhưng trừ việc ra khỏi thành đi ngắm hoa đào và bắt mấy con yêu quỷ bên ngoài, cũng không có ra khỏi thành để tham quan!”
Tống Du vừa cười vừa nói:
“Vừa vặn ra ngoài tìm xem!”
"Đi tìm cái gì? Tìm ai? Cao nhân nào?"
Ngô nữ hiệp một câu liên tiếp hỏi ba lần, hỏi xong lại cúi đầu ăn dữ dội.
Hôm nay trên yến hội trong cung, khi nói về những điều kỳ diệu và huyền bí trên thế gian, Tống Du liền hỏi quốc sư Trường Kinh có những cao nhân kỳ nhân nào không.
Quốc sư trước tiên nói vài lời tâng bốc, sau đó nói, Trường Kinh theo hắn biết, có bốn vị cao nhân, có lẽ ở trước mặt truyền nhân Phục Long Quan cũng có thể xưng là một cao nhân.
Một vị là Vãn Giang cô nương của Hạc Tiên Lâu, một thân cầm nghệ xuất thần nhập hóa, có thể dẫn phát thiên địa kỳ quan, mưa vào những ngày nắng, tuyết vào những ngày hè, kỳ kỹ này, nghĩ đến cho dù là truyền nhân Phục Long Quan cũng sẽ sợ hãi thán phục.
Một vị là họa sĩ mùa đông năm ngoái mới đến trong thành, chính là truyền nhân của nhà họ Đậu năm đó, dù không có thần thông kỹ nghệ như nhà họ Đậu, nhưng cũng là bất phàm, có lẽ Tống Du sẽ cảm thấy hứng thú.
Một vị là thần y ngoài thành, nghe nói có khả năng làm người chết mọc lại thịt từ xương, còn am hiểu cắt thịt nối xương, mổ sọ mổ bụng để chữa bệnh, cũng coi là kỳ kỹ. Trong thành rất nhiều vương công quý tộc mời hắn đi chữa bệnh, bao gồm cả Hoàng đế ngồi cùng bàn, hắn được mời đến hoàng cung để chữa trị cho Hoàng đế và Hoàng hậu, tuy nhiên mặc kệ thân cảnh có cao quý đến đâu, cũng thường tìm không thấy hắn, ngược lại thì người dân nghèo khắp nơi thường gặp hắn khi hắn điều trị miễn phí, đủ để chứng minh hắn có tấm lòng lương thiện.
Thế nhân phụng hắn là thần tiên hạ phàm.
Có lẽ sau khi chết thật sự có thể thành thần.
Một vị thì là Xà tiên ngoài thành, là năm đó Hoàng đế Thái tổ phong Xà tiên, ở một chỗ trong núi ngoài thành ba trăm dặm tu hành, tục truyền đã có phong thái Chân Long, thường làm chút thiện hành, nhưng thế nhân đi tìm, lại tìm không gặp hắn.
Nghe nói thần y cũng cùng Xà tiên có chút giao tình, có lẽ không phải giao tình, mà là gì khác, thần y đi trong núi hái thuốc, chợt có nguy hiểm, Xà tiên cảm niệm công đức của hắn, thường phù hộ.
Quốc sư còn nói, Xà tiên hơn phân nửa có mối quan hệ cũ với tổ sư Phục Long Quan.
Hai vị trước Tống Du đều đã được gặp qua, chỉ còn lại hai vị sau, có thể đi tìm kiếm.
"Nghe nói ra khỏi thành hướng bắc, có vị thần y, y thuật thường khiến người kinh hãi, nhưng lại mười phần cao minh, phẩm hạnh càng là cao khiết, tại hạ muốn đi tìm, kiến thức một phen!”
"Thái thần y?"
"Nữ hiệp cũng biết đến!”
Ngô nữ hiệp lại nhíu mày.
Tống Du liền nhìn nàng chằm chằm, đợi nàng ăn xong.
Cũng may Ngô nữ hiệp là vị nữ tử giang hồ, tính tình thoải mái, nữ tử bình thường, bị người nhìn chằm chằm như thế, chỉ sợ đều ăn không trôi.
Chỉ thấy nàng nhai đi nhai lại, nuốt xong đồ ăn trong miệng, mới lên tiếng:
"Thái thần y ở tại ngoài thành phía bắc hơn một trăm dặm trên núi Bắc Khâm, bất quá hắn rất lâu không ở trong nhà, đường núi Bắc Khâm lại khó tìm, rất nhiều quan lại quyền quý ba phen mấy bận phái người đi tìm khắp nơi cũng không gặp. Ta cũng đi tìm hai lần, nhưng hai lần đều không có duyên, không thấy được cả bóng dáng của hắn, hai ngày này bên kia lại có chút loạn, ngươi đi hơn phân nửa cũng tìm không thấy!”
"Nữ hiệp đi tìm Thái thần y lại là cớ gì?"
"Tất nhiên là tìm hắn có việc!”
"Dạng này a..!”
Tống Du gật gật đầu, cũng không nhiều hỏi, chỉ lại hỏi:
"Này gần đây núi Bắc Khâm vì sao lại hỗn loạn?"
"Còn không phải cùng ngươi có quan hệ!”
"Chỉ giáo cho?"
"Chuyện của phủ Thái úy, tuy nhiên trong dân gian truyền đi rất loạn, quan phủ cũng có hạ lệnh đóng kín, nhưng không giấu giếm được chúng ta!”
Ngô nữ hiệp nói:
“Nghe nói cùng ngày chết của Thái úy, ngay tại trước khi chết, còn gọi người hầu trải rộng giấy ra lấy mực ra vẽ tranh, dường như muốn họa tranh, cái này rất dễ dàng để người giang hồ liên tưởng đến truyền nhân nhà họ Đậu trước đây khổ tìm nhưng lại đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian tại Trường Kinh. Bất quá lời nói đi cũng phải nói lại, hẳn là sớm đã có người tra được Đậu đại sư là giấu ở phủ Thái úy, cũng ẩn vào đi điều tra qua, không phải vậy trước đó một đoạn thời gian mèo con nhà ngươi cũng sẽ không nửa đêm trông thấy trên đường có mãnh hổ truy người!”
"Đậu đại sư trốn đến núi Bắc Khâm?"
"Có người nói ở bên kia nhìn thấy hắn!”
Ngô nữ hiệp nói:
“Cho nên hiện tại bên kia rất hỗn loạn, không chỉ có võ nhân thủ hạ của quan lại quyền quý nuôi dưỡng, cũng có đại phái hảo thủ xuất thân giang hồ, còn có thể có một số người không có thanh danh như Thư Nhất Phàm nhưng thân thủ rất tốt, cùng một chút tạp ngư, tóm lại tốt xấu lẫn lộn, ta đoán chừng Thái thần y coi như gần đây ở nhà, cũng phải ra ngoài tránh né!”
"Nguyên lai là dạng này!”
"Vậy ngươi còn đi sao?"
"Muốn đi!”
Tống Du khẽ cười nói.
"Ừm!”
Ngô nữ hiệp gật đầu:
“Dù sao ngươi cũng nhàn, dù sao ngươi cũng muốn ra khỏi thành!”
"Nếu tìm không được Thái thần y, tại hạ liền đi hướng bắc, đi vào sâu núi Bắc Khâm, tìm Xà tiên trong truyền thuyết. Nghe nói hắn có khả năng cùng với tổ sư ta có đoạn duyên phận. Đi bái phỏng tiền bối một chút cũng tốt!”
"Rất tốt!”
Ngô nữ hiệp nhét vào miệng, hạ ánh mắt xuống, suy tư một lát, đột nhiên nói ra:
"Ta dẫn ngươi đi!”
"Hừm?"
"Đúng lúc, ta cũng lại đi tìm hắn một chuyến. Hy vọng ngươi vị thần tiên cao nhân trong miệng bách tính dân gian này, có thể để cho ta dính điểm vận khí. Lần này tìm gặp được hắn, coi như giúp ta một đại ân!”
"Vậy xin đa tạ nữ hiệp!”
"Nấc..!”
"Nữ hiệp ăn từ từ, tại hạ cáo từ!”
"Cũng đa tạ cơm của ngươi!”
"Khách khí..!”
Tống Du mang theo mèo con, đi ra ngoài trở về nhà của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận