Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 98: Ai nói lạc hậu thì không tốt (2)

Thế nhưng dù sao Tống Du cũng chỉ là khuyên mãnh hổ rời đi, chứ không phải thực sự diệt trừ nó, bởi vậy tất cả mọi người trong thôn vẫn chưa được an tâm hoàn toàn.
Ban đêm Lưu lão quan nhân cho an bài một bữa tiệc tối phong phú, trên bàn tràn đầy thịt cá, đáng thương lão quan nhân sức yếu đã sắp đi đường không nổi, còn đích thân rót rượu cho Tống Du.
"Tiên sinh quả là cao nhân."
"Chỉ là một sơn nhân thanh tu, không đảm đương nổi hai tiếng cao nhân."
"Không biết tiên sinh tu hành ở nơi nào?"
"Phục Long Quan trên Âm Dương Sơn, huyện Linh Tuyền Dật Châu."
"Hẳn cũng là một tòa tiên phủ trên tiên sơn." Lưu lão quan nhân nói, "Lão hủ tìm hiểu tiên đạo nhiều năm, chỉ là không biết tiên sinh đuổi đi mãnh hổ là dùng biện pháp kỳ diệu gì?"
"Đều là chút tài mọn, không đáng nhắc tới."
Lưu lão quan nhân nhìn qua người bên cạnh vài lần, lộ ra vẻ bị làm khó, lại lập tức xu nịnh nói: "Tiên sinh mới nói mấy câu liền có thể thuyết phục mãnh hổ rời núi, quả thật là thần thông vô cùng, chỉ là con hổ này nhất thời quay về sơn lâm, nếu tiên sinh mấy ngày nữa rời đi, chúng ta sợ là lại nơm nớp lo sợ nó quay trở lại."
Nói xong lão quan nhân tươi cười:
"Không phải ta hoài nghi thần thông của tiên sinh, chỉ là súc sinh dù sao cũng là súc sinh, bản tính khó trừ..."
"Lưu công kính thỉnh yên tâm, ta đã thuyết phục được nó, nó sẽ không quay trở lại đây lần nữa."
Tống Du cũng hiểu rõ, bọn họ kiệt lực muốn giữ mình lại hơn phân nửa là vì nguyên nhân này, chỉ là nếu mãnh hổ này đả thương người cũng thôi, đằng này nó chỉ ăn thịt một vài gia cầm gia súc, mà nhìn nó cả thân sạch sẽ, trên thân đã không có luồng khí đen tanh hôi cũng không có trành quỷ theo sau, hẳn là chưa hề hại qua mạng người, thêm nữa lại có chút trí tuệ, đã sắp khai mở linh trí, ông trời có đức hiếu sinh, hắn cũng nguyện ý thả cho một cửa.
Mà vạn vật đều có linh, súc sinh ngu dốt, nếu không tuân theo quy củ cùng uy tín thì ngược lại càng cần phải "Thông minh" hơn nữa để suy nghĩ, bởi vậy động vật so với người làm việc càng tuân thủ quy củ. Một khi trong đầu có quy củ, sau khi biết được một sự kiện có thể làm hay không thể làm, thì sẽ rất ít khi vi phạm.
Mặc khác, thuật điều chim tụ thú có sự huyền bí nhất định, nếu đã ước định cùng với mãnh hổ trong núi rồi, Tống Du sẽ không lại lần nữa đi tìm nó, thương tổn nó, nó cũng sẽ không trái lại lời thề mà xuống núi.
Đã là ước định, cũng là đạo pháp.
Đã là tính cách, cũng là huyền cơ.
Cả hai điều trên liên kết, Tống Du mới dám cam đoan với mọi người: mãnh hổ sẽ tuyệt không xuống núi nữa.
Mà nhìn thấy Tống Du chắc chắn như thế, Lưu lão quan nhân lại cùng người bên cạnh nhìn nhau vài lần, cũng không tiện nói thêm gì nữa, đành phải tin tưởng.
"Thật sự là đa tạ tiên sinh."
"Tiện tay mà thôi."
"Dùng bữa dùng bữa..."
Ban đêm trở về phòng, Lưu lão quan nhân còn phái người đưa tới mấy ngọn nến.
Ánh sáng của nến sáng hơn đèn dầu một chút.
Lúc Tống Du thắp nến còn có chút cảm khái.
Nói thật hắn đã lớn như vậy, đây là lần đầu tiên chủ động thắp nến. Tuy trong đạo quan thỉnh thoảng sẽ thắp, nhưng đó cũng chỉ là khi có khách hành hương tới dâng hương kính thần thắp lên, sư đồ hai người trong đạo quan đều không phải người thành tâm kính thần, tự nhiên là bình thường sẽ không vì kính thần mà mua ngọn nến đến về thắp.
Giá tiền ngọn nến quá đắt.
Tống Du lần trước ở Dật Đô đều là dùng đèn dầu, một lít chưa tới một trăm tiền, mà nếu đổi thành nến, một cây phải tới ba bốn trăm tiền, thắp suốt một đêm, chí ít cũng phải dùng hai ba cây.
Lưu lão quan nhân thật là hào phóng.
Tống Du rửa mặt xong nằm lên giường, đắp kín mền thoáng nhìn xung quanh, lại thấy mèo Tam Hoa ghé vào cửa sổ, gác đầu lên cửa, nhìn ngắm bóng đêm bên ngoài.
Tâm tư của mèo người làm sao thấu hiểu được.
Chờ một lúc, nàng nghiêng đầu lại, nhìn chằm chằm Tống Du trên giường, âm thanh giòn giã hỏi:
"Lão hổ đều lớn lên to như vậy sao?"
"Tam Hoa nương nương đang nghĩ đến lão hổ ban ngày à."
"Đúng."
"Tam Hoa nương nương là lần đầu tiên trông thấy lão hổ sao?"
"Đúng."
"Lão hổ đều có thân hình rất lớn."
"Đều lớn đến như vậy sao?"
"Cũng có lớn có nhỏ."
"Con hôm nay tính lớn sao?"
"Không tính lớn nhất."
"Còn không tính lớn nhất nha..."
"Lại tự ti à?"
Mèo con bên cửa sổ không đáp lại, mà tiếp tục hỏi: "Mèo có thể lớn đến như thế không?"
"Chỉ sợ không được."
"Mèo thành tinh thì sao?"
"Chỉ sợ cũng không được.'.
"Nha..."
"Kỳ thật tính ra, Tam Hoa nương nương còn lợi hại hơn nó."
"Vì cái gì?"
"Tam Hoa nương nương biết nói chuyện, biết phun lửa, biết hóa hình người, mà con hổ này dẫu có cường đại đến đâu, cũng bất quá chỉ là ưu thế thể lực bẩm sinh." Tống Du nhìn mèo con, nói tiếp: "Vẫn là Tam Hoa nương nương càng tốt hơn một bậc."
"Ta rất thông minh."
"Một chút cũng không sai."
Mèo con từ bên cửa sổ nhảy trở về, không còn suy nghĩ lung tung nữa, vẫn như cũ nằm xuống một cách tượng trưng ở góc cuối giường.
Không có gì bất ngờ khi sáng mai sẽ thấy nàng xuất hiện ở bên trong chăn.
"Ngủ đi."
Tống Du tiện tay vung lên, tắt nến.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu lão quan nhân lại phái người đến mời hắn đi ăn sáng, lại mời hắn cùng tản bộ trong viện, cung cung kính kính nói chuyện phiếm với hắn, có lẽ vì lớn tuổi, nên khi nhìn thấy hắn là người có bản lĩnh, trong lúc tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, muốn cầu hắn chút đan dược hoặc thuật pháp có thể kéo dài tuổi thọ, Tống Du không giúp được gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận