Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 242: Tam Hoa nương nương vốn là mèo thần (2)

Chợt có cấm quân tuần tra, thành đội từ trên đường đi qua.
Đạo nhân chỉ là đi vào chỗ tối bên đường, bọn họ tựa như nhìn không thấy hắn, đi qua từ bên cạnh hắn.
Chợt có kim giáp thần quan từ trên trời thổi qua, giống như một vị Vũ Quan trong miếu Thành Hoàng, ánh mắt khác hẳn quét mắt đường phố phía dưới, bọn họ ngược lại thấy được đạo nhân bên dưới, tuy nhiên làm nhiều nhất chính là bay xuống tỉ mỉ quan sát đạo nhân vài lần, phát hiện là người không phải yêu liền đi, hoặc phát hiện đạo nhân cũng đang nhìn bọn họ, xuống hỏi thăm vài câu, lại rời đi.
Thuận lợi đi đến đường Liễu Thụ, về đến trong nhà.
Đạo nhân cũng không thấy tiếc nuối, mặc dù không có ngẫu nhiên gặp yêu quái, nhưng cũng thu hoạch được cảm thụ không giống ban ngày và càng nhiều tự tại khi hành tẩu ở trong thành.
Múc nước rửa mặt, lên lầu nghỉ ngơi.
Chẳng biết lúc nào tiến vào mộng đẹp, chỉ là khi đang ngủ mơ mơ màng màng, thần sắc lại chợt thanh minh, xem xét trái phải, mình ăn mặc chỉnh tề, ngồi ở bên giường, bên cạnh thì có ba thân ảnh đang đứng, một vị thân mang quan bào hai vị một văn một võ, quanh người đều là vân vụ lượn lờ.
Chính là Trường Kinh Thành Hoàng cùng hai vị phụ quan.
Tống Du không chút giật mình, chỉ chắp tay hành lễ:
"Thành Hoàng đại nhân, hữu lễ. ".
"Gặp qua tiên sư. ".
"Thành Hoàng đại nhân hôm nay đến tìm, cần làm chuyện gì?".
"Sau khi được tiên sư mấy ngày trước đề điểm, tiểu thần cùng thần quan thuộc hạ kiểm tra vài đêm, đã phát hiện trong đó một con yêu quái. Tuy nhiên yêu quái kia đạo hạnh cao thâm, mấy vị Vũ Quan cùng cấm quân cùng yêu quái kia triền đấu nửa đêm, nhưng vẫn để hắn chạy ra thành. ".
Thành Hoàng khom người nói, "Tuy nhiên tiểu thần đoán hắn chắc chắn trở về, chỉ sợ lần sau lại bị hắn đào tẩu, cho nên cả gan đến gặp tiên sư xin một hai kiện pháp khí bắt yêu. ".
"Pháp khí không có, tuy nhiên lại có thể tặng ngươi hai tấm phù lục, sáng sớm ngày mai tới lấy là được. ".
"Đa tạ tiên sư. ".
"Chỉ nguyện trợ công vì dân trừ hại. ".
"Tiểu thần cáo lui. ".
"Còn mời đi thong thả. ".
Mộng cảnh đến đây im bặt mà dừng.
Khi Tống Du mở mắt ra, mình vẫn nằm ở trên giường.
Bên ngoài ngược lại sắp hửng đông.
Lại híp mắt một giấc, trời đã sáng choang.
Tìm ra lá bùa từ bên trong ống tay áo, lấy ra bút vẽ bùa cùng chu sa, câu ra linh lực, dễ dàng vẽ ra hai tấm phù lục.
Một cái lôi phù, một cái hỏa phù.
Ngẫm lại, thuận tiện lại lấy ra giấy, viết một hàng chữ, nhắc nhở Thành Hoàng, chỉ có thể dùng cho lần trừ yêu này.
Thu thập giấy bút, lúc này mới hài lòng đi ra ngoài.
Đi đón Tam Hoa nương nương trực ca đêm.
Bên trong dinh thự Lưu lang trung của Công bộ.
Trong sân có bốn hàng lão thử sắp xếp chỉnh chỉnh tề tề, mỗi một con đều mập ú to lớn, chỉ sợ tiểu Miêu cũng không có lớn bằng chúng nó, lúc này tất cả đều nằm bất động. Càng khiến người ta cảm thấy giật mình là, đầu đuôi đám chuột này toàn bộ hướng cùng một phương hướng, bộ mặt cũng hướng cùng một phương hướng, khoảng cách giữa mỗi con cũng đều không sai biệt lắm.
Lại nhìn bên cạnh đám chuột này.
Một con mèo Tam Hoa đoan đoan chính chính ngồi, đang chuyên tâm liếm láp móng vuốt của mình.
"Thật sự là thần!".
Mọi người không khỏi sợ hãi thán phục.
Nếu không phải đêm qua có người làm cảm thấy hiếu kì, nửa đêm lặng lẽ mở cửa sổ ra nhìn, tận mắt nhìn thấy con mèo này đi qua từng căn phòng trong dinh thự bắt ra từng con chuột như thành tinh rồi bày ra ở nơi này, chỉ sợ bọn họ đều sẽ hoài nghi đêm qua có người leo tường đi vào, bày đám chuột này trên sân, rồi lại leo tường mà đi.
Đột nhiên, mèo con động.
Lại phát hiện có một con chuột hơi có chút lệch, duỗi ra móng vuốt phát phát, sắp đặt lại cho ngay ngắn.
"Thật sự là thần!".
Mọi người không khỏi lần nữa sợ hãi thán phục.
Có người đang đếm số lượng của đám chuột, có người đang nhìn mèo con, còn có người đang kể động tĩnh giống như dời sông lấp biển trong phủ đêm qua, người giảng sinh động như thật, người nghe cũng say sưa ngon lành.
"Thành khẩn... ".
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
Vội vàng có người đi mở cửa.
Thấy một đạo nhân trẻ tuổi đứng ngoài cửa, mỉm cười nhìn về phía bọn họ, hành lễ nói: "Tại hạ chính là người đêm qua mang mèo đến bắt chuột, không biết đêm qua Tam Hoa nương nương nhà ta bắt mấy con?".
"Mau mời hắn tiến vào!".
"Chủ nhân nhà ta cho mời!".
"Đa tạ... ".
Tống Du theo hắn bước vào cửa lớn.
Trong viện có một đám người đang tụ tập.
Người hầu mở cửa vội vàng thay hắn giới thiệu, nói vị lão giả dẫn đầu ở giữa chính là chủ nhân của dinh thự, Công bộ Lưu lang trung.
Lưu lang trung nhìn hắn, hai con mắt ánh sáng: "Mèo của tiên sinh ngươi này thật sự là thần!".
"Đa tạ khích lệ. ".
"Không biết mèo của tiên sinh có thể bán?".
"Không bán. ".
"Một lượng bạc như thế nào?".
"Lại nhiều hơn cũng không bán. ".
"Đương kim Hoàng Hậu là người yêu mèo, nếu như biết được mèo này thần dị như thế, tất nhiên rất thích! Nếu như tiên sinh mượn tay của ta hiến cho Hoàng hậu nương nương, tất se lên như diều gặp gió!".
"Lang trung hiểu lầm, Tam Hoa nương nương chỉ làm bạn ở chung với tại hạ, cũng không phải là mèo của tại hạ. ".
Tống Du hành lễ, "Nàng là bạn đồng hành của hạ, là bạn bè của hạ, mà không phải sủng vật. ".
"Thì ra là thế... ".
Lưu lang trung cũng lộ ra vẻ tiếc nuối, chắp tay đáp lễ: "Nếu như tiên sinh thật xem mèo con là bạn bè, cũng là tâm tư mà người tao nhã mới có, lão phu nói như thế, ngược lại là mạo phạm. ".
"Xin hỏi Tam Hoa nương nương nhà ta bắt mấy con chuột?".
"Đếm rõ ràng chưa?".
Lão giả cũng quay đầu hỏi quản gia.
"Đếm rõ ràng!"
Quản gia rất chấn kinh, "Bốn mươi sáu con, còn nhiều hơn so với chúng ta nghĩ!".
Lập tức lại có một tràng tiếng thốt to.
Mọi người lần nữa xì xào bàn tán, thảo luận động tĩnh đêm qua lớn như thế nào, đều nghe thấy tiếng kêu thảm của bọn chuột, lão giả cũng tán dương Tam Hoa nương nương không ngừng.
Tống Du đều không nghe, chỉ nhìn đến mèo con nhà mình đang rõ ràng lộ ra mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo nhưng lại giả vờ như tùy ý liếm trảo.
Gặp nàng vui vẻ, hắn cũng vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận