Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 393: Hội đèn lồng trung thu có kỳ nhân (1)

Nhưng mà sau khi Quốc sư rời đi, Tống Du lại nhíu lông mày.
Thiên đạo diễn biến, khi người chết biến thành quỷ khó khăn hơn một chút, xác suất tăng lên một chút, phương bắc cùng với biên cảnh người chết vô số, lại bởi vì đa số binh lính biên cảnh có võ nghệ cao cường, người chết không cam tâm, biên cảnh có nhiều người uổng mạng oán hận, cho nên tại phương bắc cùng với biên cảnh sẽ xuất hiện không ít quỷ hồn. Bị đạo nhân tăng nhân cùng lão quỷ dưới quyền của Quốc sư áp chế đưa đến Phong Châu, tránh làm loạn khắp nơi, thế là đã có người nhìn thấy cảnh tượng bách quỷ dạ hành dọa người.
Nghiệp Sơn Phong Châu giam giữ số lượng lớn Âm Quỷ, thế là có Quỷ Diện thảo.
Hết thảy giống như đều hợp tình hợp lý.
Ngay cả mộng của Trần Tướng quân cũng có được giải thích -.
Những năm gần đây quân đội tướng sĩ phẩm hạnh cao thấp không đều, cho dù Tướng quân có giỏi đến đâu họ cũng phải đánh đổi, có khi vì chiến lực, vì bảo vệ quốc gia, cũng sẽ lựa chọn không cân bằng.
Một số binh sĩ của quân đội biên cảnh dựa vào có chút tự cao vũ lực, phẩm hạnh không đoan, sau khi bị bắt giữ đến Nghiệp Sơn Phong Châu, khó tránh khỏi cùng với thủ hạ đạo nhân tăng lữ và lão quỷ của Quốc sư tranh đấu, liền bị trấn áp trừng trị, thậm chí bị trấn sát.
Nghiệp Sơn trước đó đã định tốt là chỗ va chạm của âm phủ cùng với dương gian, là nơi hình thành Quỷ thành Địa Phủ.
Tống Du chưa đi đến phương bắc, cũng chưa từng đi đến Phong Châu, đối với đại kế của Quốc sư cũng hiểu biết không nhiều, cho nên thật sự rất khó tìm ra lỗi.
Chỉ là trong lòng cũng có chút khó chịu.
Đạo nhân lắc đầu, chỉ nguyện vị thư sinh quỷ kia lúc trở lại, có thể mang về một chút tin tức hữu dụng.
Không nghĩ ra được, tạm thời không muốn nghĩ đến.
Quay người lại kêu Tam Hoa nương nương, rồi nhóm lửa nấu cơm.
...
Hơn nửa tháng sau, Trần Tướng quân lại tới một chuyến.
Tống Du tặng cho phù lục tuyệt không đưa đến tác dụng, hắn như cũ thỉnh thoảng nằm mơ, mộng thấy tướng sĩ từng kề vai chiến đấu bị hỏa thiêu đốt, hướng hắn kêu cứu. Mà hắn dù là chinh chiến sa trường không ai địch nổi, đối với trong mộng hư ảo cũng phải bất lực, đành phải phát mật lệnh đến phương bắc, ra lệnh cho bộ hạ nghiêm tra việc này.
Tống Du cũng đành phải khuyên hắn giải sầu, thuận tiện nói chuyện phiếm cùng hắn, trong lúc lơ đãng hỏi về những tướng sĩ kia.
Câu trả lời không dễ nói như vậy.
Trần Tướng quân nổi danh là trị quân nghiêm minh, bất quá bộ hạ của hắn cũng đều không hoàn toàn là lương thiện, đã có hợp nhất sơn phỉ tặc nhân, cũng có võ nhân giang hồ mộ danh đến đây tìm nơi nương tựa. Hắn chỉ có thể cam đoan những người này sau khi đến đây tìm nơi nương tựa sẽ bị nghiêm ngặt ước thúc, còn việc họ đã làm những việc tồi tệ trước khi gia nhập quân đội của mình, nếu như hắn nhọc lòng những chuyện này, thì đã không có tinh binh chiến vô bất thắng này rồi.
Ngoài ra những người này cũng thực sự là rất thích tranh đấu tàn nhẫn, đoán chừng thành quỷ cũng không phải lương thiện.
Lập tức lại trò chuyện một chút sự tình phương bắc, Trần Tướng quân mới rời khỏi.
Tống Du rất có kiên nhẫn, một chút cũng không vội.
Qua vài ngày nữa là sẽ đến Trung thu.
Thư sinh quỷ không có trở về.
Nữ hiệp hàng xóm cũng không quay lại.
Ngược lại là Trường Kinh rất nhanh trở nên náo nhiệt.
Có một lễ hội đèn lồng vào ban đêm trong Tết Trung thu.
Trường Kinh vốn là một tòa thành sôi động không bao giờ ngủ, hôm nay lại trở nên càng náo nhiệt hơn một chút - bắt đầu từ nửa tháng trước. Có một số chủ quán bắt đầu đặt kệ ở cửa ra vào, cho tới hôm nay, dường như mọi người đã mong chờ hoàng hôn tối nay kể từ sáng thức dậy, nhất là những văn nhân sĩ tử kia, tiểu thư khuê các, những người đã quen nghe những câu chuyện về lễ hội đèn lồng, sợ là qua giữa trưa sẽ bắt đầu ở trong nhà diễn luyện.
Đạo nhân buổi chiều rảnh rỗi, ngủ đến trưa, tỉnh lại ăn cơm chiều, đã là hoàng hôn.
Sắc trời chậm rãi tối xuống, nhờ ánh trăng, có thể nhìn thấy cành liễu trước nhà, những căn nhà cổ kính nối liền thành một mảnh, vầng trăng sáng treo trên mái hiên, vòng tròn màu vàng mấy ngàn năm không thay đổi.
Sau lưng truyền đến một tiếng đọc sách nhẹ nhàng tinh tế:
"Ngẩng đầu nhìn trăng sáng...
"Cúi đầu nhớ cố hương..!”
Âm thanh của Tam Hoa nương nương thật sự là cực kỳ êm tai.
Tống Du nghe được không khỏi lắc đầu theo.
Dần dần, giống như đã không phân rõ nơi nào mới là cố hương, là phiến đô thị đèn đuốc sáng trưng này, hay là ngọn núi Thượng Thanh chỉ toàn đạo quán kia. Bất đắc dĩ là, thời gian chưa từng lưu tình, rời đi lâu, không chỉ có mảnh đô thị đèn đuốc sáng trưng này ở trong trí nhớ sớm đã mơ hồ, thậm chí cẩn thận nghĩ đều rất khó nghĩ ra được chi tiết, ngay cả cây cỏ trên núi Âm Dương Sơn cũng bắt đầu có chút mơ hồ.
Tống Du lắc đầu, quay đầu nhìn về phía mèo Tam Hoa sau lưng đang nằm ngửa ở trên giường nhìn chằm chằm mái ngói, cái đuôi lay động, trong miệng đọc thơ, hô một câu:
"Tam Hoa nương nương!”
Tiếng đọc sách trong nháy mắt dừng lại, cái đuôi cũng bất động.
Mèo Tam Hoa quay đầu thẳng tắp nhìn hắn chằm chằm, nhưng không phát ra âm thanh.
"Hôm nay là Trung thu, bờ sông đông thành có hội đèn lồng, hiện tại trời cũng chậm rãi tối xuống!”
Tống Du tiếp tục nói:
“Không bằng chúng ta cũng ra ngoài dạo chơi?"
"Đi đâu?"
"Đi hội đèn lồng!”
"Chơi vui không?"
"Rất náo nhiệt, có rất nhiều đèn!”
"Ngươi đi ta sẽ đi!”
"Vậy Tam Hoa nương nương sẽ biến thành người, hay là biến thành mèo?"
Tống Du lại hỏi câu này, năm đó ở hội chùa cũng đã nói:
“Biến thành người, có thể đi theo bên cạnh ta, biến thành mèo mà nói khả năng sẽ bị người khác dẫm lên!”
"Bộ dạng như vậy đi!”
"Vậy đi thôi!”
Tống Du đối với nàng cười cười, đứng dậy xuống lầu.
Bức họa của Đậu đại gia vẫn như cũ treo trên tường, bất quá người giang hồ Trường Kinh đã có đoạn thời gian không có chú ý với nó.
Lúc trước, thời điểm nữ hiệp hàng xóm ở đây thì còn tốt, nàng có tin tức linh thông, thời điểm hóng mát vào ban đêm thường xuyên tới nói một chút động tĩnh trong giang hồ Trường Kinh, nói cho hắn biết bên ngoài đang lan truyền điều gì về hắn, có những ý định gì. Hiện tại Ngô nữ hiệp đã đi Phong Châu, Tống Du cũng không biết bọn hắn có đang nổi lên kế hoạch gì khác hay không.
Bất quá hắn cũng không rất để ý đến.
Sau khi ra cửa, người trên đường quả nhiên rất nhiều, và tất cả họ dường như đều ở cùng một hướng, một cảnh tượng hoành tráng như vậy, để hắn nhớ tới về thời điểm lệnh giới nghiêm vừa được dỡ bỏ vào nửa đầu năm.
Thời gian nửa năm, Trường Kinh yên ổn rất nhiều.
"Tam Hoa nương nương cẩn thận!”
"Tam Hoa nương nương rất lợi hại!”
"Có lẽ...!”
Tống Du cất bước đi theo dòng người chảy về phía trước, mèo Tam Hoa đi theo phía sau hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận