Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 228: Ngoài thành như cổ họa (2)

"Hí hí.... ".
Ngựa đỏ thẫm ngước cổ lên hí một tiếng.
Tống Du cũng chỉ cười cười, không nói những câu ép buộc nó.
Một ý niệm nhất thời không phải là vĩnh viễn, ngựa vốn nên tự do chạy ở bên ngoài.
Lần trước nó đợi hắn ở núi Vân Sơn một năm, lần này cũng nói với nói, nếu nó thích ở bên ngoài, gặp được ngựa hoang muốn chơi cùng nó, rồi muốn thay đổi chủ ý thì sao.
Mèo Tam Hoa sau lưng cũng nâng lên chân phải phía trước lên, sờ lấy móng ngựa, đầu ngửa cao, nhưng lại đưa ra ý hoàn toàn khác với Tống Du:
"Con ngựa con ngựa, chờ chúng ta tới tìm ngươi. ".
"Đi thôi. ".
Tống Du vỗ vỗ nó.
Con ngựa chạy ra mấy bước, quay đầu nhìn bọn hắn một chút, rồi mới đi vào trong núi.
Tam Hoa nương nương bịn rịn không muốn rời đi.
Tống Du chỉ mỉm cười.
Gặp lại là chuyện tốt, nhưng không gặp lại cũng không tệ, một năm sau khẳng định sẽ không có kết quả xấu, loại tình huống này, thật sự không có gì đáng lo ngại.
"Trở về. ".
Một người một mèo liền đi trở về.
Mèo Tam Hoa cẩn thận mỗi bước đi, thẳng đến triệt để nhìn không thấy đỏ thẫm ngựa, nàng mới thu hồi ánh mắt, lại ngửa đầu nhìn Tống Du: .
"Sang năm nó có lớn lên hay không?”
"Nó đã lớn rồi.”
"Dáng dấp có thể lớn hơn nữa không?
"Sẽ không. ".
"Buổi sáng hôm nay, nữ nhân sát vách nó, nàng ra ngoài làm việc, buổi chiều mới có thể trở về, gọi ngươi tối nay trở về sớm một chút, tối ra ngoài ăn cơm.”
"Nàng nói với ngươi sao?"
"Đương nhiên!”
"Tam Hoa nương nương bắt đầu biết quản lý rồi.”
"Quản lý sao?”
"Đúng.”
"Là có ý gì?"
"Nghĩa là Tam Hoa nương nương thông minh đáng tin cậy.”
"Tuân lệnh!"
Một người một mèo chậm rãi đi trở về đường chính.
Hôm qua có lẽ quá muộn, lại có vẻ trong lòng đầy tâm sự, nên cũng không nhìn kỹ phong cảnh ngoài thành.
Hôm nay nhìn lại, chỉ thấy một vùng bình địa, đường đất uốn lượn, tại hai bên đường đất uốn lượn có thưa thớt hoặc dày đặt ngôi nhà. Thời tiết đầu xuân, phần lớn cây cỏ đều khô rang, lại có hoa đào nở rộ, người đi lại bên trong chỉ là một chút điểm nhỏ, cưỡi ngựa đánh xe mới lớn hơn một chút, cũng có khi khói bếp dâng lên, tửu kỳ chiêu chiêu, nhìn giống như một bức cổ họa.
Tống Du cất bước đi vào bức tranh cổ này.
Có những đứa trẻ đuổi theo những chú chó nhỏ, mèo con chạy vòng quanh trên đường, không ít văn nhân sĩ tử dắt tay đi đạp thanh, những người già ngồi ở cửa đợi cuộc đời trôi qua, và cũng có những người ở phía dưới làm việc chăm chỉ để kiếm sống.
Giữa trưa, bọn hắn ăn ở quán ngoài thành.
Khi vào cổng thành, thật ra cũng không khác mấy.
Nhìn những người buôn bán trên phố, có rất nhiều người đi ngang qua, có rất nhiều người ăn mặc sang trọng, cũng có những thiếu nữ xinh đẹp, quay người đi vào ngõ cũng có những người thợ thủ công đang lặng lẽ đan tre thành giỏ trúc cái chổi với đôi bàn tay đen sạm. Bao phủ bởi những cái kén dày và những vết nứt sâu, những người lao động chăm chỉ lặng lẽ mang vác nặng nề, còn những phụ nhân ngồi trước cửa lo lắng về ngày hôm nay.
Khắp nơi đều là các khía cạnh khác nhau của nhân sinh.
Đạo sĩ cũng bước đi như vậy, bước qua những bức tranh cổ như bước qua lịch sử.
Hôm nay còn có những chuyện khác phải làm.
Tống Du tìm được căn nhà mới thuê, ra chợ gần đó mua bún, đổ đầy hũ gạo, bún ở nhà, lấy nước ở giếng gần đó, rửa vò nước, đổ đầy rồi gặp tiều phu bán củi ở trước ngõ, cũng mua một tải để về nhà có củi.
Dầu muối tương dấm cũng đều phải mua.
Còn có cả chăn nệm mới...
Đưa ngựa mất nửa ngày, làm xong những chuyện này cũng lại gần hết nửa ngày, tuy nhiên lúc nào cũng làm việc, tuyệt đối không lãng phí một khắc nào, nên hắn cảm thấy trong lòng rất mãn nguyện.
Phàm nhân sinh hoạt nói chung như thế.
Bận rộn cho tới khi nào xong thì thôi, ước chừng đã nhanh đến giờ Dậu, tây hạ thái dương vừa rồi soi sáng trên đường phố tới.
Thời gian còn lại thì đều thuộc về của mình.
Tống Du liền ngồi xuống một chiếc ghế dài, cùng mèo Tam Hoa ngồi ở cửa phòng, phơi nắng, quan sát đủ loại người qua lại trên con đường phía trước, ngắm mây trên trời thay hình đổi dạng, thưởng thức cảnh sắc, hưởng thục với thời khắc thoải mái này.
Có hàng xóm liếc mắt nhìn hắn.
Nắng nhuộm vàng gạch lát sàn.
Ngô Sở Vi từ cuối đường đi tới, vừa nhìn đã thấy hai bóng người một lớn một nhỏ đang ngồi ở cửa.
Hai tay ôm ngực, nheo mắt lại ánh nắng chiếu vào mặt, không nhìn mặt cũng tưởng mình là một ông già, người nhỏ tuổi ngồi dưới đất cạnh mình, cũng nheo mắt, giơ chân lên liếm, điều này khiến nàng có cảm giác như mình vừa mới đến Trường Kinh, trong khi nam nhân và con mèo đã sống ở đây nhiều năm.
Những người khác đang tận hưởng cuộc sống trong khi nàng đang bôn ba, điều này khiến nàng cảm thấy hơi ghen tị, nhưng nàng không thể không mỉm cười trước vẻ đẹp của khoảnh khắc này.
"Ơ! Phơi nắng sao?"
Mèo con đã để ý đến nàng từ lâu, đã buông móng vuốt xuống quay đầu nhìn nàng chằm chằm, còn đạo nhân lúc này mới quay đầu lại.
"Trở về rồi à?"
"Các ngươi thật nhàn hạ!"
"Trong lúc rảnh rỗi. ".
"Tiễn con ngựa rồi sao?"
"Đưa rồi.”
"Trong nhà dọn dẹp xong chưa? Đồ cần mua ngươi đã mua chưa?"
"Vội vàng cũng đã mua được những gì tôi cần rồi.”
"Không vội thì ngươi định mua gì?”
"Từ từ mua.”
"Chậc chậc... ".
Ngô Sở Vi móc chìa khóa ra, mở cửa nhà mình.
Đi vào cũng không có làm chuyện gì, chỉ rút đoản kiếm giấu trong váy áo ra, ném ở trên mặt bàn, rồi lại quay người.
Chỉ là không biết từ lúc nào mèo con đã chạy đến trước cửa nàng, ngửa đầu nhìn chằm nàng, cặp mắt kia giống như đang suy nghĩ.
"Hắc... ".
Ngô Sở Vi nhếch miệng cười một tiếng, lại bước ra cửa.
Một lần nữa đóng kỹ cửa lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận