Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 96: Mời Sơn Quân về núi đi (2)

"Tốt!"
Tuy chỉ là dẫn đường, lão giả cũng không dám khinh thường, mang theo tất cả mọi người, trên tay cầm theo đao và gậy gộc, khẩn trương tiến về phía trước.
Vừa đi vừa nói với Tống Du.
Lưu Gia thôn này tuy ở gần thâm sơn, nhưng mãnh thú trong núi đều né tránh người, ít khi xuống núi, ngược lại thường hay có lợn rừng xuống giẫm đạp hoa màu, gần nhất có lẻ là vào đầu xuân, động vật trong núi ẩn núp hết cả, con mãnh hổ này nhất thời bắt không được con mồi nào, cũng không biết vì sao lại biết được dưới núi có thôn trang, vậy nên rời núi đến đây, tạm thời còn chưa có đả thương người, chỉ cắn chết chút gà vịt hoặc lợn và cừu để ăn.
Thôn dân hoảng sợ không thôi, từ nhà giàu dẫn đầu, tổ chức kêu gọi thanh niên trai tráng, bố trí bẫy rập, nhưng lại không có tác dụng, hôm nay mới đi vào trong huyện báo quan tìm người.
Suốt một quãng đường, chỉ thấy cửa phòng từng nhà đều đóng chặt.
Một đám người vây thành một vòng, dừng ở bên ngoài một gia đình trong thôn.
Có người chỉ về phía trước ý bảo Tống Du nhìn theo.
Thanh âm ép tới cực thấp:
"Ở ngay chỗ này."
Tống Du nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy ở đó thấp thoáng một mảng đóm đen vàng, nhìn kỹ còn có thể thấy nó đang động đậy, chỉ một mảng da lông này đã làm bại lộ hình thể của đối phương.
"Chư vị lui lại một chút, cách xa chỗ này một chút, đừng làm kinh động đến nó."
Mọi người nghe vậy vội vàng lui về sau.
Tống Du cúi đầu nhìn về phía con mèo bên cạnh mình.
"Tam Hoa nương nương cũng muốn đi sao?"
"Muốn... Muốn đi..."
"Đây chính là lão hổ."
"Không... Không sợ..."
"Đừng nói lắp."
"Là ngươi nghe lầm thôi..."
"Vậy thì đi thôi."
Tống Du cất bước đi về phía trước, tốc độ vẫn thong dong như cũ.
Ánh mắt dần dần hướng về phía chân tường bên kia, thân thể lộng lẫy của con hổ này dần dần hiện ra trước mắt Tống Du.
Hắn cũng từng gặp qua lão hổ ở phía sau Âm Dương Sơn, còn thấy cả hổ tinh có đạo hạnh, so với hình thể của hổ ở Dật Châu, con hổ ở trước mắt này có vẻ là cùng chủng loại với hổ ở Dật Châu, tuy nhiên còn lớn hơn một chút, da lông của nó giống như tơ lụa thượng hạng lúc còn mới, phản chiếu ánh sáng dưới ánh nắng mặt trời, ngay cả vải dệt dù được làm tinh mỹ đến đâu cũng không thể sánh bằng.
Nó nằm sấp trên đất, đang ăn một con lợn, đã ăn được một nửa.
Cùng lúc đó, mãnh hổ cũng đã phát hiện ra hắn, nhất thời dừng lại động tác trên miệng, quay đầu chăm chú nhìn hắn.
Miệng đầy vết máu, đồng tử doạ người.
Lại đưa đầu lưỡi ra liếm liếm miệng, lộ ra gai ngược trên lưỡi, răng nanh còn dài hơn cả ngón tay.
Nếu là có nhiều người tới, sợ là nó đã sớm bỏ chạy, tuy hiện tại chỉ thấy có mỗi một người, và một con mèo nhỏ, nhưng trong mắt nó vẫn tràn ngập cảnh giác như cũ, chỉ nhìn bọn họ từ trên xuống dưới, ánh mắt ngẫu nhiên còn lóe lên mấy lần, giống như là đang suy nghĩ gì đó, bên trong cảnh giác vẫn không thiếu sự thong dong.
Điều này cho thấy nó rất thông minh.
Tống Du thường nhìn thấy loại thần sắc này ở trên mặt Tam Hoa nương nương, cho dù là thời điểm hóa thành mèo, thông qua vẻ suy tư trong ánh mắt, chỉ liếc nhìn một chút thôi cũng có thể nhìn ra sự bất phàm của nàng.
Cho nên trong lúc con hổ này vẫn đang cảnh giác điều tra, tại thời điểm một đám người ở sau lưng vẫn đang thấp thỏm lo lắng không thôi, lại chỉ thấy Tống Du giơ tay lên, thản nhiên thi lễ:
"Diện kiến Sơn Quân."
"Rống!"
Mãnh hổ bị động tác của hắn làm cho kinh sợ, nhất thời đứng lên, tiếp tục nhìn hắn chằm chằm.
Mọi người ở sau lưng cũng là sững sờ một chút.
Mèo Tam Hoa đứng cách hắn vài bước, mở to hai mắt nhìn chằm chằm quái vật khổng lồ này, cũng may là nó không có run lẩy bẩy.
Chỉ nghe thanh âm của vị đạo nhân trẻ tuổi này.
"Sơn Quân không cần sợ hãi, tại hạ họ Tống tên Du tự Mộng Lai, là người ở Dật Châu Linh Tuyền huyện, du lịch dọc đường đi ngang qua đây, muốn mua chút đồ ăn uống, trong lúc vô tình đụng phải người dân trong thôn đang ra ngoài xin giúp đỡ, nghe nói Sơn Quân xảy ra xung đột với người dân thôn này, ta là tới để khuyên giải."
Dã hổ trong núi không hiểu tiếng người, nhưng dường như lại có thể nghe hiểu lời Tống Du nói, chẳng biết tại sao, cảnh giác trong mắt lại dần dần thu hồi, chuyển thành suy tư, lại chuyển thành nghi hoặc.
Thôn dân sau lưng thì đã phát ngốc.
Từ góc độ của bọn họ không thể nhìn thấy mãnh hổ trong chuồng lợn, chỉ có thể nhìn thấy vị đạo nhân trẻ tuổi này đang hành lễ với con mãnh hổ kia, nhất thời cảm thấy kinh ngạc, lại cảm thấy hoang đường, cảm thấy sợ hãi.
Lão hổ không thành tinh, có thể hiểu được lời nói của con người?
Lại còn ở đâu có việc người nói chuyện đạo lý với hổ?
"Ta xem phía sau thôn trang này, là ngàn dặm đại sơn, Sơn Quân sao không đi săn ở trong núi, tiêu dao tự tại, sao lại xuống núi săn bắt gia súc?"
"Rống..."
Tiếng rống của mãnh hổ làm thôn dân hoảng sợ gần chết.
Lo sợ một giây sau lão hổ ở sau tường sẽ lao ra, vồ vị đạo nhân này ngã nhào xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận