Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 139: Khiêm tốn học hỏi lão sư ở khắp nơi (2)

"Có điều…mặc dù ta có thể nhờ đan dược này xuất hồn ra ngoài, hóa thành chim én, nhưng ta cũng không biết cách bay của chim én thì làm sao có thể sử dụng được?"
"Ta sẽ chỉ cho tiên sinh."
"Vô cùng cảm kích."
"Hẳn là ···. ."
Giữa hai người họ đột nhiên không còn lời nào để nói.
Tống Du cũng không cảm thấy gì, nội tâm yên ổn, dù không nói chuyện cũng rất tự nhiên, thoải mái, hắn chỉ đem ánh mắt nhìn về phía cổ thụ ven đường, nhìn về phía khói bếp cùng sơn thôn ở xa xa, nhìn về phía mèo Tam Hoa đang chạy ở phía trước rồi chợt dừng lại trước một gốc cây, sau đó nghịch ngợm ấn thêm mấy dấu tay mà nàng vốn đã ấn lên lúc sáng này, mười phần tự nhiên.
Thiếu niên thì lại cảm thấy đủ loại lúng túng, bối rối, không được tự nhiên --.
Muốn nói thêm cái gì, cũng không biết nên nói cái gì. Trong đầu nghĩ sẵn, cũng thử nói thầm trước trong lòng, nhưng lời đến bên miệng lại nói không nên lời. Vừa muốn ở lại tiễn tiên sinh thêm đoạn đường, vừa thấy xoắn xuýt khi đi cùng tiên sinh trong bầu không khí im lặng thế này, mà muốn cùng tiên sinh nói lời tạm biệt rời đi cũng không biết mở miệng như thế nào.
Cho đến khi Tống Du quay đầu nói:
"Hôm nay đã muộn, tiểu hữu hay là trở về đi, sớm ngày mai ngươi đến Tẩu Giao Quan tìm ta. tiểu hữu là chim én, ta nghĩ ngươi bay đến đấy hắn không phải là việc khó."
"Tiên sinh cáo từ!"
Thiếu niên như trút được gánh nặng, liếc nhìn trái phải một chút, thấy đã đi đến chỗ vắng vẻ không người, hắn lập tức hóa thành chim én, nhảy lên một cái bay đi mất.
Mèo Tam Hoa theo bản năng ngẩng đầu nhìn chằm chằm.
"Đó là bằng hữu. Không phải con mồi”.
"Tam Hoa nương nương biết rồi.”
"Vậy ngươi còn nhìn cái gì."
"Tam Hoa nương nương tiễn hắn."
"Ngươi còn rất có lễ nghĩa nha."
"Đúng vậy ······".
Mèo Tam Hoa miễn cưỡng thu hồi ánh mắt, khóe mắt thoáng nhìn cái đuôi của mình, giật mình, phản ứng kịp thời, tiện tay cào nó một cái, lúc này mới tiếp tục chạy chậm trở về.
Bữa ăn tối nay món chủ yếu chính là nấm.
Một nửa dùng làm canh trứng đậu phụ, một nửa dùng để xào, nhưng mà không phải xào rau không, mà là xào chung với thịt.
Nấm núi nơi hoang dã có hương vị rất nồng, dùng nó để nấu canh đúng là không thể thích hợp hơn, không cần thêm bất cứ thứ gì ngoài muối cũng đã đủ rồi, bởi hương vị của nó vốn cũng rất tươi ngon. Xào cùng rau và thịt càng là mỹ vị, đậm đà đến mức miếng đầu tiên có hơi khó chịu, nhưng ăn thêm miếng nữa với cơm trắng liền không dừng đũa được.
Còn hái được mấy cây Nấm sữa, chỉ cần dùng dao hoặc móng tay vạch nhẹ một cái, rạch đi tầng ngoài, ngay chỗ vết cắt của nó sẽ toát ra chất dịch trắng như sữa bò, hôm qua vừa hái trở về, tiểu đồng đã rửa sạch sẽ rồi mang đến mời hắn, hai người đã chia nhau ra ăn sống.
Cảm giác giòn giòn, có chút ngọt.
Hôm sau trời vừa sáng, có một chú chim én bay tới.
Như Tống Du đã nghĩ, bởi vì cùng là chim yến, mà huyện An Thanh lại có vị Yến Tiên, đạo trưởng trong các đạo quán dù cho cảm thấy kỳ lạ, cũng không ngăn cản, để mặc cho chim én bay đến trước cửa phòng Tống Du.
"Líu ríu······· ".
"Tiểu hữu nói cái gì?"
"Tiên sinh mời đi theo ta ·····."
"Ta còn tưởng rằng lúc chim én chưa hóa thành hình người thì không thể nói được tiếng người cơ đấy."
"Là ta ngu dốt, nhất thời quên mất ·····".
"Đi thôi."
Tống Du bước ra ngoài rồi đi theo hắn lên núi.
Khi lên đến núi, chim én mới hóa thành hình người.
"Tiên sinh, hữu lễ."
"Hôm nay ngươi là lão sư, phải là ta hành lễ với ngươi mới đúng." Tống Du nói xong liền thật sự cung cung kính kính thi lễ, "Học sinh hữu lễ."
"Không dám không dám ·····" ".
"Việc học là không có trên dưới, người nào hiểu rõ nhiều hơn thì người đó là lão sư."
"Tiên sinh là cao nhân, ta sao dám làm lão sư của tiên sinh."
"Lời ấy sai rồi." Tống Du lắc đầu nói, "Một là ta không thể tính là cao nhân, hai là túc hạ cũng không phải nhân vật bình thường, ba là, thế gian này chỉ có người cao ngạo, không có người toàn năng, kỳ thật trong một năm này tính từ lúc ta xuống núi, đã gặp được rất nhiều lão sư, tiểu hữu hoàn toàn không phải người đầu tiên."
Nói xong không đợi hắn nói thêm cái gì:
"Xin bắt đầu đi."
Thiếu niên còn đang suy tư lời của hắn, nghe vậy lập tức hốt hoảng gật đầu, nói “được” một tiếng, lại bảo hắn ăn một viên Yến Nhi Đan.
"Chim én có lông mọc đủ nhiều đủ dày, tự nhiên sẽ có thể bay được, hôm qua ta đã thỉnh giáo lão tổ, khó khăn lớn nhất của tiên sinh là biết mình không có một đôi cánh, biết mình không phải là một con chim, cho nên chờ chút nữa ta vẫn sẽ giống như lần trước mang theo tiên sinh bay một đoạn, sau khi bay lên cao một chút, lúc ấy ta sẽ dần dần giảm bớt sự điều khiển với tiên sinh, để cho tiên sinh chậm rãi cảm thụ “đôi cánh” khi bay của mình."
"Được."
"Nếu tiên sinh không cẩn thận rơi xuống, xin chớ kinh hoảng, bởi vì chúng ta bay rất cao, sẽ không lập tức ngã ngay xuống, mà tiên sinh còn chỉ là một thần hồn, dù rơi thẳng xuống đất cũng không bị thương. Tiên sinh có thể nhân cơ hội này thử tự mình đập cánh bay lên. Ta nghe nói có vài loài chim sống ở bên bờ vực, chính là học bay như vậy."
Hai đoạn lời nói này thực sự rất dài, lúc thiếu niên nói ra, đã là lấy hết sự can đảm mới nói được đầy dủ như thế.
Tống Du thì cười gật đầu:
"Có lý."
Biện pháp này nghe xong cảm thấy thực sự rất khả thi.
Thế là khoanh chân ngồi xuống.
Trước đó đã từng uống Yến Nhi Đan, chỉ là hắn đã sớm nhìn ra đan dược này cũng không phải là đan dược tầm thường, mà là một loại thần thông biến hóa, dù cho đã ăn vào, nhưng lấy đạo hạnh của hắn, không phải cứ muốn xuất hồn là xuất hồn được ngay, nếu hắn muốn không biến thành chim én thì cũng có thể không biến, lúc này vừa ngồi xuống, tự nhiên thần hồn xuất khiếu.
Chỉ là lấy tâm thế của nhân loại đi học cách một con chim én bay trên trời, cũng không phải chuyện một sớm một chiều là có thể thành, thậm chí chỉ ý tưởng "Biến mình trở thành một con chim én" đã muốn hao phí không ít thời gian.
Cần gì phải nghĩ hôm nay học cái gì?
Trước mắt chỉ cần hỏi thăm gió mát, nhìn ngắm biển mây, thu hết thiên địa rộng lớn vào mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận