Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 146: Phong thái kiếm khách (1)

Đây là tiếng sấm đầu tiên trong năm.
"Ầm ầm".
Tiếng sấm mùa xuân cuồn cuộn, liên miên bất tận.
Cứ như thể có những tảng đá khổng lồ lăn qua bầu trời.
Lông mày kiếm khách nhíu chặt hơn, hắn liếc nhìn quan tài phía sau vài lần, sau đó nhìn về hướng đạo nhân đứng ở cửa ra vào. Tuổi của đạo nhân không lớn lắm, gần bằng với hắn.
Thế nhưng thoạt nhìn trẻ tuổi hơn hơn nhiều.
Có một đống lửa trước mặt hắn ta, có lẽ để tiết kiệm củi nên lửa đốt cũng không lớn, một cây gậy tre và một cái túi ống để đầy hành lý. Trên túi ống lại treo một cái túi vải, trong túi vải là một con mèo Tam Hoa, đây hẳn chính là mèo Tam Hoa mà hắn đã gặp mấy ngày trước ở đại hội tại Liễu Châu, nhìn rất xinh đẹp, bấy giờ còn đang thò đầu ra khỏi túi vải, nghiêng đầu nhìn thẳng chằm chằm vào mình.
Từ mấy ngày trước hắn cũng đã biết đạo nhân này không phải người tầm thường.
Lúc mới vào cửa, mặc dù sắc trời rất tối, nhưng vẫn mơ hồ nhìn thấy một con chim én trong tổ chim trên mái hiên. Mấy ngày trước cũng có xuất hiện chim én bay trên trời, tuy nhiên phải biết rằng mùa này mà có chim én là rất hiếm thấy.
Lúc này, lại thấy đạo nhân kia đặt tay vào túi ống, như thể hắn ta muốn lấy thứ gì đó ra.
Đôi mắt của kiếm khách hơi nheo lại, cho đến khi hắn ta thấy đạo nhân chỉ là lấy ra hai cái màn thầu cùng vài quả dại, lúc này mới thả lỏng một chút, song qua hành động này của đạo nhân, hắn ta nhìn thấy một đôi giày trong túi ống.
Đó là một đôi giày nữ rất nhỏ, đã có người mang qua, không phải giày mới.
Đạo sĩ này đi một mình, chỉ mang theo một con mèo, cũng có thể là còn có thêm một con chim én kỳ lạ, nếu vậy hắn mang theo đôi giày của nữ hài là muốn làm cái gì?
Nói tóm lại, có gì đó không ổn, rất không thích hợp.
Tuy nhiên, mặc dù kiếm khách có một đôi mắt nhạy bén, nhưng hắn ta cũng biết một đạo lí rằng "Giang hồ chớ hỏi chuyện người khác, rảnh rỗi quản chuyện người thường mất nhiều". Mặc dù ngươi có bản lĩnh xuất chúng, nhưng chỉ cần ngươi là một người tọc mạch, thích xen vào chuyện của người khác thì hầu hết đều sẽ không có kết cục tốt đẹp. Nếu không phải quan tài phía sau hắn chuyển động liên tục, hắn cũng sẽ lười hỏi tới, thậm chí còn lười nói chuyện với đạo sĩ kia, sáng mai trời vừa sáng, trời đất bao la, ai biết ai là ai?
"Ầm ầm!"
Quan tài lại rung chuyển.
Lần này nghe đặc biệt rõ ràng.
Kiếm khách nhìn Đạo sĩ trước mặt, thấy hắn đang bẻ màn thầu đến gần đống lửa, ánh mắt cũng nhìn chăm chú vào đống lửa, như thể đang tập trung chờ màn thầu nóng lên, mà không phát giác gì đến động tĩnh trong phòng đối diện.
"Tiên sinh."
"Làm sao?"
"Ngươi có nghe thấy động tĩnh trong quan tài không?”
"Nghe thấy."
"Nếu đã nghe thấy sao tiên sinh lại bình tĩnh như vậy?"
"Bởi vì ta đã sớm biết rồi."
"Chẳng lẽ chuyện này có liên quan gì đến tiên sinh?"
"Hửm?"
Tống Du ngẩng đầu nhìn về phía kiếm khách kia: " Ngươi và ta đều là người đi đường bình thường trong núi, tình cờ đi ngang qua nơi này trời đã tối nên mới muốn tá túc ở đây, sao ngươi lại cảm thấy chuyện này có liên quan đến ta?”
Vẻ mặt kiếm khách hơi chậm lại: "Là ta mạo muội, chỉ là làm sao tiên sinh biết rằng hắn có thể sẽ “dậy”?"
"Hôm nay là Kinh Trập."
"Có gì đặc biệt sao?"
"Kinh Trập, sấm sét mùa xuân khuấy động, sinh khí cuồn cuộn, bừng tỉnh vạn vật, đốt trùng xuất thế, yêu quỷ rung động. Nếu lúc này có tà vật đã gần được xuất thế, thì rất có thể sẽ được kinh lôi làm cho lập tức “sống dậy”, nếu có yêu quỷ đã từng làm chuyện ác, chúng sẽ bị sấm sét làm cho sợ hãi bấn loạn, cả hai thứ này cùng lúc xuất hiện, lại vừa vặn có thể bị Thiên Lôi đánh chết." Tống Du nhàn nhạt nhìn về phía hắn, "Nơi đây âm khí tích tụ, người trong quan tài có lẽ đã sắp “dậy” rồi."
"Thì ra là thế...".
Kiếm khách nheo mắt ngẫm nghĩ, đưa ra phán đoán, thế là hai tay ôm quyền để thể hiện sự áy náy cùng kính trọng: "Tiên sinh sáng suốt uyên bác, tại hạ bội phục."
"Chưa nói tới sáng suốt uyên bác, chỉ là biết trước túc hạ một chút mà thôi, hiện tại túc hạ không phải cũng đã biết rồi sao?"
"Có điều…!"
"Bây giờ túc hạ đang sợ sao?"
"A...".
Nghe xong những gì hắn nói, kiếm khách trẻ tuổi ngược lại bắt đầu thả lỏng tinh thần, chỉ tiếp tục ngồi đó, đặt thanh trường kiếm trước đầu gối uống một hớp rượu, nói: "Ta thường đi nơi hoang dã vào ban đêm, cũng thường xuyên tá túc ở nghĩa trang, miếu hoang, nếu là gặp quỷ…bầu rượu này của ta cũng đã kính quá mấy vị sơn yêu tiểu thần, thanh kiếm này cũng đã giết không ít tà vật quỷ quái."
Ngữ khí tiêu sái lạnh nhạt, hoàn toàn không có ý sợ hãi.
Đã là một kiếm khách xứng danh tự nhiên phải có một trái tim không sợ hãi.
Nhưng vào lúc này...
"Oanh!"
Lại một tiếng sét vang động.
Một tiếng vang trầm loảng xoảng ở sau lưng, nắp quan tài vậy mà thực sự rơi xuống đất, một bóng người đứng lên từ nơi đó.
Chỉ thấy hắn ta cả thân mình một nửa còn là hình người nhưng nửa kia đã mục nát, thối rữa, dáng người cao lớn, khuôn mặt dữ tợn, hàm răng sắc bén rậm rạp, móc vuốt cong như lưỡi câu sắc nhọn. Thật là một tà vật đáng sợ.
Tống Du ngồi bất động, chỉ quay đầu nhìn kiếm khách.
Mèo Tam Hoa núp ở bên trong túi vải, chỉ nhô ra một cái đầu, cũng bắt chước hắn nhìn về phía kiếm khách.
Ngọn lửa kêu lách tách, phản chiếu bóng của quỷ quái đó trên tường.
Kiếm khách thì chậm rãi đứng dậy, lắc đầu rút kiếm.
“Keng”.
Trường kiếm ra khỏi vỏ, hàn khí như sương.
Tà vật vừa thấy người sống, giống như ác hổ thấy thịt tươi, lập tức gầm lên nhào tới.
Kiếm khách hời hợt, cầm kiếm nghênh tiếp.
Những vệt máu bắn tung tóe, đen như mực, thối không ngửi được.
Ngay sau đó, đầu rơi xuống đất, lăn lông lốc trên mặt đất mấy cái rồi bất động.
Kiếm khách đứng thản nhiên vẩy máu ra khỏi thanh kiếm của mình.
Quỷ mới hình thành, cho dù lực rất lớn, nó cũng vẫn là thân thể phàm trần có xác thịt, cũng không phải là sắt, dùng kiếm thông thường có lẽ khó chém một chút, nhưng làm sao có thể chống lại người mang tuyệt kỹ như vị kiếm khách có kỹ năng phi thường này?
Mà vào lúc này, chuyện quỷ dị lại phát sinh.
Xác chết không đầu không những không ngã xuống đất, mà còn xoay người đối mặt với hắn, đầu trên mặt đất cũng lăn qua lăn lại, miệng há ra hợp lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào kiếm khách và đạo nhân.
"Ai.".
Kiếm khách thở dài lắc đầu, bước về phía trước với thanh kiếm trong tay.
Chỉ một lát sau, một đống thịt thối rữa vặn vẹo trên mặt đất, mà hiệp khách đã lui kiếm bằng một chiêu thật xinh đẹp, ngồi trên băng ghế nơi đặt quan tài, ngả người ra sau, một tay cầm kiếm, tay kia cầm rượu, ngẩng đầu lên uống cạn.
Chỉ thấy sấm sét vang dội, chiếu rọi ra dấu vết của hạt mưa trong đêm, gió thổi cỏ lay, mà hắn vẫn cứ thong dong như cũ.
Đây chính là phong thái của kiếm khách hàng đầu thế gian này.
Khó trách có thể tung hoành sông Liễu, chưa từng thất bại một lần nào.
Tống Du bỗng nhiên ý thức được gì đó.
Có lẽ hôm nay đúng lúc tới đây, người nên cố cổ này vốn không phải mình, mà chính là vị kiếm khách ở trước mặt này đây. Mình bất quá chỉ là người đứng ở ngoài quan sát mà thôi.
Mà khoảnh khắc tiêu sái trong nháy mắt này đã bị hắn nhớ kỹ.
Lúc này kiếm khách đã uống hết rượu trên tay, quay đầu nhìn hắn:
"Tiên sinh đã biết nơi này sẽ có tà vật xuất thế, nhưng vẫn muốn qua đêm ở đây, có phải chăng là vì đợi nó?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận