Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 217: Phù vân quan có chân nhân (1)

Đi lên phía trước một hồi, quả nhiên nhìn thấy một tiệm rèn, là lão thợ rèn tóc bạc, lúc rèn sách để trần thân trên, gần đến mức thấy rõ từng chiếc xương sườn, nói là sẽ sửa móng ngựa.

Lão thợ rèn kiểm tra vó ngựa, nói với hắn: "Móng ngựa này của ngươi đã mài xong rồi."

"Đúng vậy."

"Bình thường hay kéo xe hay cưỡi ngựa?"

"Lão trượng hiểu lầm, tại hạ không thay vó ngựa, chỉ nhờ lão trượng gỡ móng sắt xuống là được."

"Không tin tay nghề của ta?"

"Tuyệt đối không có!"

Tống Du vội vàng chắp tay: "Chỉ là không cần móng sắt."

"Không cần? Dùng Mã thiếu?"

"Cũng gần như vậy."
"Ai ân..."
Lão thợ rèn phát ra một chuỗi thanh âm không hiểu, dường như vẫn cảm thấy hắn không tin tưởng tay nghề của hắn, nên đang biểu đạt bất mãn.
Tống Du cũng rất bất đắc dĩ.

Hiện tại móng sắt trên chân Xích Mã đi từ Nam Họa huyện đến Kính Đảo hồ Vân Đỉnh sơn, đến bây giờ đã qua đi gần một năm rưỡi.
Trên Vân Đỉnh sơn, mình cùng Tam Hoa nương nương dùng một đêm qua một năm, Xích Mã cũng ở cạnh gốc cây tròn một năm, kết cỏ vó ngựa của nó không ngờ không hề dài ra, tới bây giờ vẫn không cần sửa.
Đây là chuyện vô cùng thần kỳ.
Có thể khiến móng ngựa không dài ra, khẳng định không đơn giản chỉ như vậy, mà còn có thể khiến nó dừng sinh trưởng, kéo dài sinh mạng của nó.
Tống Du biết, Xích mã này đã rất bất phàm, đại khái không dùng được móng sắt, so với ngựa dăm ba vài ngày lại mài mòn móng ngựa, thì không cần móng sắt trợ giúp.

Chỉ là móng sắt ngoại trừ tránh mài mòn, còn bảo vệ móng ngựa không bị rạn nứt khi cõng vật nặng, có rất nhiều công hiệu, ngựa kéo xe và ngựa đẻ cưỡi không dùng chung một loại móng sắt, cho nên Tống Du không lấy móng ngựa xuống liền. Quãng đường cùng đi tới thường đi trong con đường mòn đầy bùn đất, Xích Mã vác cũng không nặng, cho nên đến bây giờ móng sắt mới bị mài đến mức này.

Trước đó sợ móng ngựa nên thử một lần, cũng chính là lần tiêu tiền duy nhất.

Động tác của lão thợ rèn rất lưu loát, chỉ hai ba cái đã gỡ xuống một móng ngựa, thuận tiện còn giúp chỉnh sửa một chút.

Móng ngựa còn cứng rắn hơn hắn tưởng tượng, làm cho quá trình cảnh đẹp ý vui nhìn có chút phí sức.

"Thật tốn sức!"

"Lão trượng phí công."

"Ngựa của ngươi mua ở đâu vậy?"

"Bạn bè tặng."

"Không có dây thừng, không sợ chạy sao?"

"Không sợ ".

Đây cũng là vấn đề cũ, người nhìn thấy đều muốn hỏi câu này.

"Từ đâu đến?"

"Dật Châu tới."

"Dật Châu ở đâu?"

"Từ đây đi về phía Nam, là Bình Châu, rồi đi xuống Hủ Châu, Hủ Châu đi về phía tây chính là Dật Châu."

"Cũng xa phết."
"Từ từ đi thôi."
"Ngươi định đi đâu vậy?"
"Định đi Chân Sơn nhìn thử?"
Tống Du nói đến đây, thuận tiện hỏi thử đường: "Không biết từ đây đến Chân Sơn phải đi thế nào?"
"Chân Sơn nào? Chỗ có rất nhiều đạo quán sao?"
"Đúng vậy."
"Ngươi đi tìm đạo quán trên Chân Sơn?"
"Đúng vậy."
"Tới đầu quân cho chỗ nào sao?"
"Không phải, chỉ là nghe nói Chân Sơn cũng là một trong những danh sơn Đạo giáo, bên trên.
đạo quan như mây, không thiếu chân nhân tu đạo hành kinh nơi đây, cho nên muốn đi bái phỏng một chút, xem thật sự thế nào."
"Vậy ngươi vẫn nên đừng đi thì hơn."

"Tại sao lại nói như vậy?"

Tống Du hứng thú hỏi.
Lão thợ rèn đặt móng ngựa xuống, đứng lên thở một hơi, dường như mệt đến ngất ngư, lúc này mới đứng thẳng lưng lên nói với hắn:

"Trên Chân Sơn này đạo quán nhiều, nhưng không có nhiều đạo sĩ bản lĩnh thật sự, mà nghe nói trước đó lúc vào Thu trời mưa to phá nát núi, bây giờ hình như còn chưa xây dựng lại xong, trên núi khó đi cực kỳ."
Tống Du nhìn hai bên đường đi.
Đây cũng là một con đường chính, tuy là thôn trang, nhưng cũng có tiệm rèn cùng mao điếm, ai ai cũng vào con đường này để ănm cơm nên tin tức tới lui cũng rất nhanh chóng.
Lúc này lại nghe lão thợ rèn nói:
"Người địa phương chúng ta đều biết, đạo quan có bản lãnh chân chính không ở trên Chân Sơn, mà ở một bên khác, gọi là Phù Vân Quan. Lúc ta còn trẻ cũng thích những thứ này, lúc trước ta tận mắt nhìn thấy lão quan chủ Phù Vân Quang có khả năng hô mưa hoán vũ, đó mới là thần tiên thật sự."
"Phù Vân Quan đi như thế nào?"
"Ngươi từ bên này đến?"
"Không sai."

"Cuối cùng muốn đi đâu?"

"Ngang Châu."

"Đi về phía trước, bốn mươi dặm, có một lối rẽ, đi về phía bên phải thẳng đến chân núi, rẽ trái liền có thể đến Phù Vân Quan, hai con đường đều không cần quay đầu, có thể đi lên phía trước."

"Đa tạ."

Tống Du do dự đứng lên.
Một bên là Đạo giáo danh sơn, một bên là tiểu quan sơn dã. Một bên nghe tiếng xa gần, một bên nổi danh bản địa. Một bên tiếng tăm bên ngoài, một bên có lão nhân tận mắt nhìn thấy tiên pháp.

Tựa hồ cũng không quá khó chọn.
Trả tiền sửa móng ngựa, cám ơn lão thợ rèn, Tống Du mang theo ngựa một đường đi về phía trước.
Nửa đường lại tìm mấy người hỏi đường, tối thiểu từ trong miệng hai người đều nghe được chân núi tay tuy có danh khí, được xưng là tứ đại danh sơn Đạo giáo, cũng có đạo trưởng lợi hại tu hành phía trên, tuy nhiên muốn nói chân chính lợi hại phải nói đến Phù Vân Quan sơn dã này, đạo trưởng bên trong chẳng khác gì thần tiên sống, bản lãnh cao siêu, hơn nữa còn lấy giúp người làm niềm vui.
Từ buổi sáng đi đến buổi chiều, qua lối rẽ đi về phía bên trái.
Hết nửa buổi sáng mới dừng lại nghỉ ngơi ở ven đường.
Còn chưa nhìn thấy bóng dáng Phù Vân Quan, hơn nữa nhìn thời tiết này, cuối thu không khí thoải mái, ánh nắng chiếu thẳng, khiến Tống Du nhịn không được vặn eo bẻ cổ.
Bên cạnh có sườn núi nhỏ.
Tống Du nhìn hai bên một chút, mới đi về phía sườn núi.
Đi được mấy bước, dừng lại vừa quay đầu nhìn, quả nhiên thấy con mèo tam thể bước loạng choạng đi theo mình. Thấy hắn dừng lại, mèo tam thể cũng đi thêm vài bước rồi dừng lại theo, ngẩng đầu nhìn hắn, một người một mèo nghi hoặc đối mặt.
"Sao lại không đi?"
"Tam Hoa nương nương không cần đi theo ta."
"Ngươi đi đâu?"
"Phù Vân Quan."
"Ngươi đi làm cái gì?"
"Tam Hoa nương nương trở về xem ngựa sao."
Vừa nghe nói ngựa, mèo tam thể lúc này mới quay đầu, thấy con ngựa một mình đứng tại ven đường, vô cùng cô độc, do dự một hồi, mới quay trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận