Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 253: Thành người trong bức họa (1)

"Ngày mai ta lại đi nhìn xem còn có nhiệm vụ nào có thể nhận, có bị người khác bóc không còn, nếu phù hợp lại bóc một tấm trở về. ".
Ngô nữ hiệp nói, "Chúng ta chưa nhận tiền thưởng của nhiệm vụ trước đã bóc thêm một nhiệm vụ mới, quan huyện chắc chắn sẽ bị chúng ta làm cho giật mình, ha ha ha... ".
"Cần ta cùng nữ hiệp đồng hành không?".
"Nhìn ngươi thôi... ".
Ngô nữ hiệp suy nghĩ một chút mới nói: "Ngươi là động não kiếm tiền, ta là khổ lực kiếm tiền, ngươi dùng đạo pháp kiếm tiền, ta dò tình báo kiếm tiền, ngươi làm của ngươi, ta chơi của ta, ta bình thường ra ngoài cũng thường xuyên đi qua cửa thành, tuy nhiên nếu ngươi muốn mình đi xem mới yên tâm, hoặc không ngại đi với ta một chuyến, cũng có thể theo ta đi cùng một chỗ. ".
"Vậy thì vất vả nữ hiệp. ".
"Chưa nói tới, ta thiên tính hiếu động. ".
Ngô nữ hiệp nói, "Tuy nhiên ngươi đi cùng ta cũng tốt, như thế chúng ta có thể thương lượng tại chỗ, tính toán tại chỗ đã có thể định ra, miễn cho bị người khác vượt lên trước. ".
"Cái gì đều có thể bóc. ".
"Ngươi lợi hại... ".
"Nghe nói mấy ngày nay hoa Hạnh ngoài thành đã nở?".
"Đúng vậy, bất quá là ngoài cửa thành đông, ngươi có thể đi xem một chút, người hẳn là rất nhiều, đi theo người ta là được. ".
Ngô nữ hiệp nói, "Ta không rảnh, hoa hoa cỏ cỏ, cũng không có gì đáng để xem. ".
"Vậy ta đi nhìn. ".
"Đương đương đương... ".
Tiếng chiêng cấm đi lại ban đêm đồng la vang tới.
Thành Tây không phồn hoa bằng đông thành, người ở thành Tây cũng không thể thanh thản như người thành Đông, mọi người mệt mỏi một ngày, về nhà đều là nghỉ ngơi sớm, trên đường sớm đã không còn người.
Đạo nhân cùng nữ hiệp ngồi ở cửa ra vào hóng mát nói chuyện phiếm đứng dậy, xếp lại băng ghế.
"Đúng rồi!".
Ngô nữ hiệp đột nhiên dừng lại:
"Hôm trước ta không phải coi trọng hai, ba bảng nhiệm vụ sao, hôm nay làm xong chỉ là một tấm trong đó, ta nhớ được còn có một tấm nhiệm vụ là trên núi ngoài thành đó náo sơn yêu, tập kích người đi đường và thương khách, ăn không ít người, ta ngày mai đi xem một chút có bị người bóc chưa. ".
"Vất vả. ".
"Vậy nếu không có bị người bóc, ta sẽ bóc?".
"Chỉ là sơn yêu thôi sao?".
"Ừm, sơn yêu, không khó đối phó, khó khăn là núi quá lớn, nó trốn đi, khó tìm, quan binh, thợ săn còn có người giang hồ đều đi đi tìm, cực kì cơ linh. ".
Ngô nữ hiệp nói liếc về phía hắn, "Ngươi có bản lĩnh có thể ngửi một chút hương vị tìm đến yêu quái hay không?".
"Không có. ".
"Cái này... ".
"Có thể thử những biện pháp khác. ".
"Đi! Vậy cứ định là nó!".
"Không có sẽ bóc cái khác, chọn nhiệm vụ khó khăn một chút. ".
"Đi ngủ sớm một chút. ".
Ngô nữ hiệp cầm theo băng ghế, đi vào phòng.
Tiếng chiêng trống đã tắt, toàn thành đóng cửa.
Tống Du không chút hoang mang, tìm bột mì vò một vắt mì, nhóm lửa nướng bánh ăn.
Cơm tối là một chậu bánh, điểm tâm cũng thế.
Tuy ban ngày hôm qua ngủ từ buổi sáng đến hoàng hôn, ban đêm cũng đã khuya mới chìm vào giấc ngủ, nhưng tinh thần đạo nhân cũng không kém, mở cửa, vừa ăn bánh, một bên nhìn người đến người đi trên đường.
Mèo Tam Hoa lại từ trên lầu đi xuống: "Đạo sĩ, ngươi hôm nay muốn đi ngoài thành nhìn cây hạnh hả?".
"Hoa Hạnh. ".
"Hoa Hạnh ! ".
"Đúng thế. ".
"Tam Hoa nương nương đi cùng ngươi. ".
Mèo Tam Hoa nhảy lên cái bàn, nhìn chằm chằm hắn.
"Tại hạ tự nhiên muốn đi cùng Tam Hoa nương nương. ".
Tống Du ăn bánh nướng, đối mặt với nàng, "Tuy nhiên Tam Hoa nương nương từ lúc đến thành Đông bắt chuột đến nay, ban ngày nghỉ ngơi ban đêm đi ra ngoài, làm việc và nghỉ ngơi đã... À ta cũng không nói là điên đảo hay khôi phục bình thường, tóm lại Tam Hoa nương nương đêm qua hẳn là một đêm không ngủ nhỉ?".
"Đúng!".
"Vậy chắc nên ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi, xế chiều hôm nay ta trở về, sẽ đưa Tam Hoa nương nương đi nhà Chu thị lang bắt chuột. ".
"Vậy ngươi đi một người sao?".
"Cũng có thể. ".
"Một người sẽ cô độc. ".
"Cô độc rất tốt. ".
"Không cô độc cũng rất tốt. ".
Mèo Tam Hoa thẳng nhìn chằm chằm hắn, ngẫm lại, "Tam Hoa nương nương đi chung với ngươi. ".
"Tam Hoa nương nương không mệt à?".
"Không mệt!".
Mỉm cười trên mặt Tống Du đã hiện ra một lát.
Trước khi xuống núi rất khó có thể tưởng tượng, một mèo con nho nhỏ như thế có thể cho hắn nhiều ấm áp như vậy.
Giống như cũng xác thực không có lý do khác.
Ngay cả tiền trong nhà đều bị nàng giấu ở bên trong hang chuột, tối hôm qua còn dẫn hắn đi xem một chút, giấu rất sâu.
"Vậy thì tạ ơn Tam Hoa nương nương. ".
"Không có chuyện gì. ".
"Khóe miệng Tam Hoa nương nương làm sao dính một chút màu đỏ? Dính từ chỗ nào?".
Đạo nhân mỉm cười, vươn tay muốn thay nàng lau đi.
"Tam Hoa nương nương vừa ăn một con chuột. ".
Đạo nhân yên lặng thu hồi nắm tay.
Một chậu bánh còn lại ba, bốn cái.
Mang ở trên người, giữa trưa cũng sẽ ăn nó.
Đạo nhân rất nhanh đeo hầu bao, đóng cửa ra ngoài đi du lịch.
Xuyên thành mà qua, hướng cửa thành đông mà đi.
Ra cửa thành Đông, địa thế khác biệt rất lớn cửa thành phía Tây, nơi xa có thật nhiều núi lớn, mơ hồ có thể thấy đỉnh núi có phong hoả đài, tuy nhiên còn cách rất xa, có thể đã có thể trông thấy Hạnh Hoa khắp núi, nhuộm đại sơn liên miên đều thành màu trắng của Hạnh Hoa.
Một con đường đất vàng thông đến phương xa.
Như Ngô nữ hiệp nói, quả nhiên có rất nhiều người đi ngoài thành thưởng thức Hạnh Hoa, nhất là kỳ thi mùa xuân kết thúc không lâu, rất nhiều học sinh cũng còn lưu lại Trường Kinh, những học sinh này có nhã hứng, lại rảnh rỗi, ba năm người kết bạn thành đám người chủ yếu ra khỏi thành ngắm hoa, một đường đều là âm thanh bọn họ nói chuyện trời đất, không thiếu tiếng người cười to.
Không cần phân biệt đường, đi theo đám người là được.
Mèo con nện bước chân nhỏ, đi ở phía trước, chỉ có dừng lại chờ hắn, mới hé miệng ngáp một cái, lại lay đầu một cái, bảo trì thanh tỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận