Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 596: Truyền thuyết về Việt Châu (1)

Một đường đi qua, bầu không khí trong thành tràn đầy vẻ ngay ngắn và nghiêm nghị.
Những người lính nhìn thấy bên đường thường đến và đi theo nhóm, thường có người tại cửa ra vào doanh trại mài kiếm mài thương, cũng thường có người kéo những chiếc xe mang theo đầy vật tư quân dụng qua đường.
Nhìn ra được, đại chiến đã ở trước mắt.
Ngẫm lại cũng là dạng này.
Tây Bắc tuy mạnh, nhưng mà Trần Tướng quân xưa nay chưa từng sợ bọn hắn, đồng thời Đại Yến chính trực đỉnh phong, bất luận quân lực quốc lực đều là cường thịnh, Tây Bắc lần này là lần thứ hai tiến đến phía nam, Trần Tướng quân sở dĩ lấy thủ làm chủ, đều chẳng qua là bởi vì trong quân Tây Bắc có yêu ma trợ trận mà thôi, bây giờ yêu ma đã được diệt trừ, lòng người Tây Bắc hiện đang bàng hoàng, là lúc lòng quân rung chuyển, Trần Tướng quân định sẽ không bỏ qua một loại thời cơ tốt như thế này.
"Đã đến!”
Trương quân sư dừng ở trước cửa một đại viện.
Cửa sân mở ra, Tống Du và hắn cùng nhau đi vào.
Bên trong cũng không giống như những ngôi nhà phố thông thường ở trong thành, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với điều kiện của doanh trướng dã ngoại. Bước vào cổng, bên trong có một mảnh đất trống không nhỏ, thế mà còn trồng cây lê cùng với rau củ. Xung quanh toàn bộ khuôn viên là những gian nhà bằng đất sét màu vàng, từ trước sau trái phải đều có, nghe nói là mỗi người một gian, còn có một gian phòng dùng làm nhà chính tiếp khách, so với nơi ở của sĩ tốt bình thường cũng thật sự tốt hơn không ít.
Trong viện đang có người đi tới lui, còn có người phơi quần áo.
"Tưởng tiên sinh!”
Trương quân sư nắm lấy Tưởng tiên sinh, người dường như đang thong thả nhất:
"Không biết Kiều tiên sinh có đó không?"
"Ở trong phòng!”
"Đa tạ!”
Trương quân sư liền dẫn Tống Du đi qua.
Gõ nhẹ cửa phòng, rất nhanh đã có người ra mở cửa.
Kiều tiên sinh là một trung niên nhân cao gầy, nghe Trương quân sư nói, hắn biết họa một số loại phù, có loại đeo ở trên người tránh được âm tà, có loại đốt cháy để tránh được bệnh tật, có loại bôi lên trên thân kiếm có thể trảm tiểu quỷ, cũng là cao nhân dân gian rất cần ở trong quân. Nguyên quán của Kiều tiên sinh ở Việt Châu, sau này buộc phải gia nhập vào trong quân, nghe nói đối với sự tình của Việt Châu rất am hiểu.
Chỉ là khi Kiều tiên sinh nhìn thấy Tống Du, liền sững sờ.
"Thất thần làm gì? Bị Tống tiên sinh hù dọa à?”
Trương quân sư mỉm cười nhìn hắn:
“Tống tiên sinh xuống núi du tẩu thế gian, nơi tiếp theo liền muốn đến Việt Châu, muốn hỏi một chút sự tình ở Việt Châu, nghĩ đến ngươi là người Việt Châu, Trương mỗ ta dù cũng biết được một chút, nhưng dù sao am hiểu không bằng ngươi, cho nên dẫn Tống tiên sinh tới tìm ngươi!”
"A nha...!”
Kiều tiên sinh lúc này mới kịp phản ứng.
Mắt Tống Du chăm chú nhìn biểu hiện của hắn, ánh mắt vượt qua hắn, hướng trong phòng thoáng nhìn, trông thấy phòng dù không lớn, trên tường lại treo không ít bức họa, nội dung bên trong bức họa phần lớn là cảnh tượng trang trọng và ác liệt của quân doanh.
Những bức họa ngược lại là cũng có thể xưng một câu không tệ.
Chỉ là thời nay mặc dù thường có văn nhân gia nhập quân đội, không thiếu người yêu thích hội họa, tuy nhiên có thể thấy số lượng tranh quân lữ thực sự không phải là nhiều, có cũng nhiều bức là họa tướng quân. Vị này vẽ lại phần lớn là đại cảnh hoặc là hai quân giao chiến chém giết thảm liệt, hoặc là sau trận chiến thi hài chất thành núi máu chảy thành nước, hoặc là đại quân tiến trận như trường long, hoặc là doanh trướng liên miên mấy chục dặm, cũng là phong cách trên thị trường không thấy nhiều.
Trước giường có một cái bàn, bên trên bàn bày biện thuốc màu bút vẽ cùng một bức họa vẽ được một nửa.
Vẽ lên chính là chi cảnh hôm qua.
Tống Du thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn về phía Kiều tiên sinh.
"Tống tiên sinh chính là thần tiên cao nhân, đại giá quang lâm, người như Kiều mỗ sao dám lãnh đạm?"
Kiều tiên sinh kịp phản ứng, vội vàng đi ra khỏi phòng, đóng cửa phòng:
"Nên vì Tống tiên sinh pha ấm trà mới phải!”
"Muốn uống trà? Vậy là phải gọi ta!”
Tưởng bụng lớn cười hì hì, phơi xong y phục liền đi tới.
Một đoàn người liền tiến đến nhà chính.
Bên trong Kỳ Nhân Doanh đều là kỳ nhân dị sĩ trên giang hồ cùng với cao nhân dân gian có chút đạo hạnh, đều có bản lĩnh, nhưng bản lĩnh cũng đều không giới hạn trong những pháp thuật kỳ kỳ quái quái kia, thường cũng có yêu thích khác, rất nhiều người coi như cách một thân bản lĩnh thiên kỳ bách dạng này, cũng là người tuyệt vời.
Tưởng bụng lớn là nhàn nhã nhất.
Đầu tiên bản lĩnh của hắn là tổ truyền, trong bụng mẹ đã có mang theo, không cần khổ luyện, không tốn công sức, thế sự tang thương tạo ra được người tuyệt vời, nhàn nhã không có gì lo lắng cũng tạo ra người tài. Thứ hai bản lĩnh này của hắn dù lợi hại, nhưng làm sao cũng phải ba ngày mới dùng một lần, không giống như Hình Ngũ và Kiều tiên sinh, Trần Tướng quân muốn phản thủ làm công, bọn họ phải làm việc cật lực luyện đan dược, vẽ phù chú chuẩn bị. Chỉ có một số ít người như Tưởng tiên sinh, mới có thể tiếp tục ở lại trong doanh phòng, không chút hoang mang phơi quần áo.
Tưởng tiên sinh ngày thường thích uống trà, cũng có một thân trà nghệ không tệ.
Điều kiện Trong quân tuy khổ nhưng bất luận Trần Tướng Quân cũng được, Trương quân sư cũng được, đều đối với bọn hắn những người hoặc là tự nguyện tòng quân báo quốc hoặc là mộ danh đến đây đi theo tương trợ các kỳ nhân cao nhân càng có sự chiếu cố, cho nên trong doanh phòng của Tưởng bụng lớn, lại có trữ lấy Long Đội cống trà mà Trường Kinh bao nhiêu quý nhân cũng cảm thấy quý trọng.
Tưởng bụng lớn dường như thật sự coi Tống Du là thần tiên mà chiêu đãi. Mang tới trà ngon, cẩn thận nghiền nát sàng lọc, lại lấy nước ngon để pha, mỗi một trình tự đều coi trọng không thôi, làm hết những gì trong quân doanh này có thể làm đến cực hạn, ngay cả Trương quân sư uống vào cũng cảm thấy xa xỉ.
"Hôm nay là có được phúc từ Tống tiên sinh, ngày bình thường Tưởng bụng lớn này, cũng sẽ không tuỳ tiện chiêu đãi chúng ta như thế!”
Trương quân sư nói.
"Tống tiên sinh muốn hỏi việc gì?”
"Chỉ muốn hỏi một chút Việt Châu có những danh sơn thắng thủy nào, những nét văn hóa độc đáo, có những yêu ma, lại có những chỗ thần dị kỳ bí, tại hạ cũng tốt đi một chuyến!”
"Ai...!”
Kiều tiên sinh thở dài, lại là đặt chén trà trong tay xuống.
"Hiện tại Việt Châu đâu còn có ai dám đến phía nam...!”
"Nói thế nào?"
"Lần trước người Tây Bắc xuôi nam, ta còn trẻ, triều đình phòng bị đều tại Ngôn Châu và Hòa Châu, Việt Châu phòng bị thưa thớt, khi người Tây Bắc xâm nhập, nói rằng mười nhà thì trống chín nhà có lẽ có chút khoa trương, nhưng cũng không kém bao nhiêu. Nhưng mà đợi đến sau khi người Tây Bắc binh bại thối lui, yêu ma làm loạn, khi đó lại nói rằng mười nhà thì trống chín nhà thì tuyệt đối không quá đáng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận