Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 138: Khiêm tốn học hỏi lão sư ở khắp nơi (1)

"Tam Hoa nương nương.'.
"Meo?"
"Đừng vểnh cái chân lên, đi thôi."
"Ngô ."
Mèo Tam Hoa lập tức đứng lên, đi theo hắn.
Người giang hồ bên cạnh đều cảm thấy mới lạ.
Mà Trần chưởng môn nhìn theo Tống Du rời đi, thưởng thức một lát, sau đó thu hồi ánh mắt, không khỏi nhìn về phía Ngô nữ hiệp nói: "Giang hồ gặp lại cũng là hữu duyên, huống chi hắn là một người kỳ tài như thế, sao ngươi không mời người ta cùng ăn bữa cơm tối? Nếu việc này truyền đi ra ngoài người khác không biết còn tưởng rằng phái Tây Sơn chúng ta keo kiệt chút tiền ấy, không hiểu đạo đãi khách."
"Chắc vừa rồi chưởng môn chưa nghe được.”
Ngô nữ hiệp cung cung kính kính chắp tay: "Ta đã từng mời hắn, chỉ là người ta có việc, không thể ăn cùng chúng ta."
"Hắn chê cơm chúng ta mời à?"
" Hắn nói đạo trưởng trong đạo quán mà hắn tá túc, hôm qua lên núi nhặt được vài cây nấm, sáng nay khi đi đã nói trước với hắn, bảo hắn về sớm một chút ăn nấm."
"Nấm Sơn Ma? Mang đi hầm canh gà, quả thật ngon hơn đồ ăn của chúng ta một chút, còn nếu làm canh trứng đậu phụ, thì cũng chỉ tạm được, xào lên một cái, hẳn là kém hơn cả đồ ăn của chúng ta một chút." Trần chưởng môn lắc lắc cổ tay, nhàn nhạt nói, phương ngữ rất nặng, "Tuy nhiên chuyện đã đáp ứng, quả thực không nên không giữ lời với người ta."
"Ta cũng nói như vậy."
"Hắn ở đạo quan? Trong thành cũng có đạo quan sao?"
"Đạo quan bên ngoài thành."
"Ngoài thành thì chỉ có Tẩu Giao Quan."
"Hơn phân nửa chính là chỗ đó."
"Tẩu Giao Quan cũng không phải là một chỗ dễ tá túc đâu."
Trần chưởng môn ánh mắt lấp lóe mấy lần, lại ngẩng đầu nhìn chăm chú vào chú chim én luôn bay liệng vòng quanh, nấn ná trên bầu trời nãy giờ, thần kỳ ở chỗ, từ lúc vị tiên sinh kia đi xa, chú chim én này giống như cũng bay theo hướng đó.
http " uyện Linh Tuyền Dật Châu .."
Trần chưởng môn không khỏi âm thầm lắc đầu.
Từ sau mười năm trước bắt đầu say mê tu đạo, hắn kết giao không ít cao nhân trong ly cung đạo quán ở Dật Châu, mỗi người đều có phẩm vị và kiến giải riêng biệt đặc sắc, mới quen đôi khi cảm thấy đều là tiên nhân thoát tục, ở chung lâu ngày mới nhận rõ tất cả đều là phàm nhân, thế mà cũng không biết thì ra ở Dật Châu còn có một đạo quan như thế.
Sau khi trở về phải đi hỏi thăm một chút mới được.
Lúc này chỉ nghe bên tai truyền đến âm thanh: "Đạo quan đó sao lại không phải là nơi dễ ở ạ?"
"Ngươi muốn hù chết ta sao?”
"Ta tới đưa cho ngài cái ghế mà ."
"Tóm lại là không dễ tá túc, trước kia sư tổ nhà ngươi cũng đi xin được túc ở đó một đêm, cuối cùng vẫn bị sập cửa mất hết mặt mũi."
"Đạo quan có địa vị gì sao?"
"Ai biết được có địa vị gì? Đạo quan người ta đã tồn tại mấy trăm năm rồi, chúng ta mới được bao nhiêu năm?" Trần chưởng môn trả lời, "Thế nhưng đạo quan kia đúng là có chút bản lãnh, ta nhớ lúc ta còn trẻ đến, quán trọ để dừng chân ở thành này còn ít hơn bây giờ một chút, rất nhiều hảo hán trên giang hồ đều chỉ có thể tùy tiện tìm một chỗ tạm chấp nhận qua đêm, có vài người muốn đi Tẩu Giao Quan tá túc, nghĩ là Tẩu Giao Quan sẽ cho hắn mặt mũi, sau đó có mấy tên tạp chủng bị Tẩu Giao Quan đuổi đi, không hề nể mặt trong lòng không thoải mái, muốn làm ầm ĩ một phen, hoặc là muốn chửi bởi vài câu không dễ nghe, vậy mà đều lãnh đủ quả đắng. Bây giờ cũng đã đổi quán chủ, nhưng vẫn là không thích cho người lạ tá túc."
"Nếm quả đắng như thế nào?"
"Chuyện của bọn họ có gì hay mà nói."
"Thế là về sau không ai dám đến quậy phá nữa ạ?"
"Tiểu nhân không có bản lĩnh không dám đến quậy, người có bản lĩnh thực sự lại muốn giữ thể diện." Trần chưởng môn vừa đi vừa nói, "Vốn cũng là bản thân mình đuối lý, làm lớn chuyện lên không phải tự nhiên làm chuyện cười cho quần hùng trong giang hồ sao?"
"Chưởng môn nói có lý".
"Ta thấy tiểu tiên sinh này là người có bản lĩnh, giữ tín nghĩa, nhất là hai chữ tín nghĩa này, nhìn khắp thiên hạ cũng khó người có được, lại là đồng hương, ngươi nếu cùng hắn hợp ý, có thể kết giao bằng hữu." Trần chưởng môn nói đến đây ngẫm lại, lại lắc đầu, "Nhưng ngươi đã quyết định sẽ đi Trường Kinh, ta nghĩ có lẽ về sau cũng rất ít gặp lại hắn nữa."
"Ta cũng nghĩ như vậy."
Nữ tử cười, cũng không nói thêm cái gì.
Người giang hồ tính cách tự do, kết giao bằng hữu càng là thoải mái, hợp ý là được, nhưng nếu muốn ly biệt, cũng sẽ không bày ra bộ dạng lưu luyến không rời như văn nhân.
Những người khác của phái Tây Sơn cũng đang đi ra ngoài.
Người giang hồ vốn có bước đi nhanh, Tống Du thoáng chậm hơn chút, mà bọn họ đi chưa xa, vì thế có thể nhìn thấy lờ mờ hai bóng dáng một lớn một nhỏ, nhưng không biết từ khi nào, bên cạnh hắn lại có thêm một thiếu niên mảnh khảnh khác, mặc quần áo đen trắng xen kẽ như chim én, từ xa nhìn không rõ lắm, nhưng vẫn có cảm giác thanh lãnh tao nhã.
Chỉ thấy người này đưa tay đỡ mấy nhánh cây hình như đi đường hơi có vẻ khập khiễng.
Tựa hồ đang bị thương nơi nào đấy.
"Không đau.
a tạ tiểu hữu."
"Hẳn là..."
Thiếu niên vừa nói vừa từ trong ngực móc ra một cái bình trắng nhỏ đưa tới.
Một chai ngọc bích màu trắng rất nhỏ, được làm tinh xảo, có một sợi dây gai mỏng buộc vào cổ, quấn thành một vòng tròn, quả là rất thuận tiện cho móc vuốt của chim én nắm lấy. Mà lúc trước khi bay trên bầu trời, hắn cũng không mang theo bình ngọc trắng này trên chân, sau đó biến thành hình người, từ trên núi Mã Đề chạy xuống, có lẽ hắn vốn đã đặt nó trên đường.
Hắn dùng hai tay nâng, cung cung kính kính đưa cho Tống Du:
"Tiên sinh, đây là lão tổ nhà ta nghe nói tiên sinh thích xem phong cảnh, cho nên đặc biệt căn dặn ta mang đến tặng cho tiên sinh.
"Là Yến Nhi Đan à?"
"Tiên sinh liệu sự như thần."
"Cái này quá trân quý."
"Yến Nhi Đan đúng là đối với con người trân quý, nhưng đối với chim én bọn ta, lại là thứ có thể tạo ra được, chỉ là phải hao phí chút thời gian mà thôi ······" thanh âm thiếu niên rất rất nhỏ, "Nhưng mà cũng coi như đặc biệt. Lão tổ nói Yến Nhi Đan là thứ đặc trưng đại biểu cho tâm ý của chúng ta."
"Vậy thì thay ta cám ơn Yến Tiên."
"Tiên sinh không cần phải khách khí."
Bạn cần đăng nhập để bình luận