Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 711: Cố nhân tới thăm (1)

"Hai vị, xin mời uống trà!”
"Đa tạ tiên sinh!”
Hai người đồng loạt nâng chén trà lên, trước quan sát, lại ngửi mùi thơm, sau khi uống xong trà, lại thưởng dư hương.
"Trà ngon!”
Ban đầu Lưu quận trưởng Lưu Trường Phong cảm thán một câu.
"Trà này... Cùng với ngự cống Long đoàn ở trong cung cũng có bảy tám phần tương tự!”
Du Kiên Bạch không xác định nói.
"Du công quả nhiên là người yêu trà, tại hạ trà nghệ thô sơ như thế, Du công lại cũng phẩm được ra!”
Tống Du nói với hắn:
“Là Trần Tướng Quân Trần Tử Nghị tặng đến, nhờ phúc của hắn, đạo nhân sơn dã chúng ta cũng có thể nếm đến trà mà thiên tử mới có thể uống đến!”
"Tiên sinh nói đùa, tiên sinh muốn uống trà gì mà không được!”
Du Kiên Bạch lắc đầu, đặt chén trà xuống, lại hổ thẹn mà nói:
“Nói ra thật xấu hổ, gần đây công vụ bề bộn, tiên sinh hồi kinh lâu như vậy, chúng ta vậy mà đều không biết được tiên sinh đã hồi kinh, cho tới bây giờ mới đến bái phỏng, thực tế uổng gọi là cố nhân!”
"Những lời Du công nói rất đúng!”
Lưu Trường Phong cười nói:
“Du công thường xuyên nhớ đến tiên sinh, nếu là lần này lại không cẩn thận bỏ lỡ tiên sinh, e rằng trong lòng sẽ tràn đầy sự hối hận!”
"Hai vị đã nói quá lời!”
"Lưu đại nhân nói đúng, lúc trước nhờ có tiên sinh điểm tỉnh, mới có Du mỗ của ngày hôm nay, biết được làm quan như thế nào, mới biết nửa đời trước có bao nhiêu hồ đồ, đến cùng nên nói một tiếng đa tạ với tiên sinh!”
Du Kiên Bạch nói, liền nâng hai tay lên ngồi ở tại chỗ cúi đầu, thi lễ:
“Nói đến còn phải nhờ có Trần Tướng quân, nếu không phải trước đó mấy ngày thừa dịp đại thọ của Bệ hạ trong cung cùng Trần Tướng Quân trò chuyện với nhau vài câu, nói đến tiên sinh, Du mỗ thật sự là cho tới bây giờ cũng không biết được tiên sinh đã hồi kinh, tiếng cảm ơn này còn không biết phải chờ tới lúc nào!”
"Ta không thể nhận!”
Tống Du bất đắc dĩ nói với bọn hắn:
"Đã là cố nhân, nên uống trà ôn chuyện, những sự tình rườm rà không thú vị này, vẫn là buông xuống mới tốt!”
"Tiên sinh nói có lý!”
Du Kiên Bạch nói:
“Những năm này dù cách biệt với tiên sinh, nhưng lại thường xuyên nghe nói đến cố sự của tiên sinh, nhất là sau khi được triệu hồi về Trường Kinh, người khác nghe có lẽ không biết nhưng chúng ta nghe xong, cũng đều biết đó chính là tiên sinh. So sánh với sự tích của tiên sinh, cố sự thần tiên mà Du mỗ đã nghe nói trong quá khứ, đều tính không được là gì cả!”
Nói xong không khỏi lắc đầu cảm thán một câu:
"Tiên sinh lừa Du mỗ thật khổ a...!”
Tuy là cảm thán, nhưng cũng không có hối hận.
Lúc này tâm cảnh của hắn đã cùng với sáu năm trước có khác biệt cực lớn.
"Tại hạ chưa hề lừa gạt Du công!”
Tống Du lại lắc đầu nói:
“Tại hạ xác thực không phải thần tiên, cũng xác thực không biết chi pháp trường sinh. Lúc trước Du công hỏi ta về trường sinh, bất luận đồng thọ cùng trời đất, hay là cùng nhật nguyệt, người cùng lưu lại với tiên thần, tại hạ đều chưa từng nghe nói qua!”
"Ha ha...!”
Du Kiên Bạch cười lên hai tiếng, đã không còn quan tâm nữa..
Một khi khai ngộ, cũng đã khác với trước đây.
Lúc này hắn đã đi đến một con đường khác.
Rất nhanh mấy người liền nói tới tiệc đại thọ quân vương mấy ngày trước đó, còn có Trần Tướng quân trên yến tiệc.
Ban đầu Lưu quận trưởng dựa vào chiến tích xuất sắc của mình tại Phổ Quận Hòa Châu cùng với bản lĩnh hỗn quan trường cao siêu, cộng thêm sự dìu dắt của Du Kiên Bạch gần như đảm nhiệm Phó tướng, tại Trường Kinh một đường thăng chức, mấy ngày trước đây hắn cũng cọ đến ghế chót trong đại thọ của Hoàng đế, bây giờ nói đến, có thể gọi là một chuyện sinh động như thật.
Những hình ảnh dường như đều xuất hiện ở trước mắt Tống Du.
Mấy ngày trước, bên trong hoàng cung, Hoàng đế đại yến văn võ, trong đó người gây lên sự chú ý lớn nhất, không thể nghi ngờ chính là Võ An Hầu Trần Tử Nghị mới từ phía bắc hồi triều phục mệnh.
Khi rượu đã say, Hoàng đế mệnh cho hắn múa kiếm.
Lúc này Trần Tử Nghị, chưởng khống toàn bộ Trấn Bắc Quân, chiếm toàn bộ hơn phân nửa chiến lực quân đội Đại Yến, nếu đồng loạt nổi lên, cũng có thể lật đổ triều đình. Vì đủ loại nguyên nhân, lúc này trong triều, khắp nơi đều có lời đồn Trần Tử Nghị công cao chấn chủ, ý đồ mưu phản, cho dù bản thân Trần Tử Nghị chính không sợ bóng nghiêng, e là hắn cũng phải bị ảnh hưởng, khẩn trương không thôi.
Không nói công lao, chỉ nói vũ lực.
Trần Tử Nghị là ai?
Xuất thân chiến tướng, chưa bại một lần, bao nhiêu danh tướng chết ở dưới trường thường của hắn, nếu là tay không tấc sắt, thị vệ trong cung có lẽ còn có thể ngăn lại, nếu như binh khí nơi tay, muốn lấy tính mạng của Hoàng đế, chỉ là một hơi thở. Huống chi ngày ấy là thọ yến của Hoàng đế, chỉ có đại thần văn võ, căn bản không có rất ít thị vệ.
Đám đại thần một mực khuyên Hoàng đế phòng bị hắn, Hoàng đế lại muốn mời hắn tiến cung uống rượu dạ đàm.
Hôm nay cũng như thế, ra lệnh cho hắn múa kiếm.
Đám đại thần đều khẩn trương không thôi.
Không ai biết liệu Trần Tử Nghị là có thực sự mưu phản hay không, cũng không biết hắn trước kia là giả bộ, có thể bị buộc làm cho biến thành thật hay không, lại càng không biết dưới áp lực trong triều, có thể nổi điên hay không.
Ngày ấy cung đình, tràn ngập kiếm quang.
Nếu như Trần Tử Nghị thật không thể chịu nổi tin đồn thất thiệt của bách quan triều đình, vu oan hãm hại, không thể chịu nổi khuất nhục cùng với áp lực, mà nổi điên, khả năng trong nháy mắt, đầu của Hoàng đế liền sẽ rơi xuống đất.
Hoàng Đế lại không chút sợ hãi, cảm thấy hứng khởi.
Trong lúc nhất thời, hắn tựa hồ còn kiêu ngạo hơn vị tướng quân phía trước.
Kết thúc buổi múa kiếm, Trần Tử Nghị trả lại thanh trường kiếm, sau đó chờ lệnh giao ra binh quyền ba trấn, mình chỉ cầm binh quyền hai trấn Viễn Trị thành, Song Phong thành, thỉnh cầu trở về phương bắc, đồng thời dẫn quân tiến sâu vào Tây Bắc để mở rộng lãnh thổ cho triều đình.
Hoàng đế đồng ý ngay tại chỗ.
Mưa gió nghị luận trong triều hơn một năm như vậy đã rơi xuống đất, Võ An Hầu dường như cho đến lúc này mới chính thức trở thành Võ An Hầu, lập tức hắn trở nên nóng bỏng, không biết bao nhiêu người đến bắt chuyện đi cùng hắn.
Lưu Trường Phong kể xong, nhịn không được thán một câu:
"Bệ hạ thật sự là hảo phách lực!”
Bên cạnh, Du Kiên Bạch nheo mắt lại, dường như cũng lâm vào hồi ức ngày đó, cũng tràn ngập cảm thán, lại là thở dài:
"Ngày ấy Võ An Hầu múa kiếm, kinh diễm không biết bao nhiêu người, ai có thể nghĩ tới, Trần Tử Nghị tung hoành sa trường không ai địch nổi, lại còn có bản lĩnh một tay múa kiếm như thế đâu?"
Đại Yến thượng võ, múa kiếm tại Đại Yến rất lưu hành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận