Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 195: Trên núi Vân Đỉnh có người đến (2)

Càng về sau mèo Tam Hoa cuối cùng đã nghĩ thông suốt, vật kia sẽ chỉ dính vào bên trên lông mao mà thôi, da thịt con người bóng loáng, chúng nó dính không được.
Thế là đi đến buổi chiều, nàng liền hóa thành hình người, mặc vào quần áo cũ của nàng, trong tay vẫn cầm theo cây gậy trúc nhỏ lấy trừ Tẩu Giao Quan, vừa đi vừa đánh những cây cỏ này, một bên đánh một bên hô hào "Hôm nay ta sẽ không để cho các ngươi được như ý", "Hôm nay ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi", "Chịu chết đi", "Không một ai trong số các ngươi có thể sống" đại loại.
Ké đầu ngựa ở bên hồ cũng rơi vào vận rủi.
Mà muốn đi từ nơi này vòng qua toàn bộ Kính Hồ, đi đến dưới chân núi Vân Đỉnh, quả thực có đến gần hai trăm dặm đường, đi đường gọn gàng, sức chân tốt thì cũng phải tốn thời gian hai ngày, nếu là đi hơi chậm một chút, thì phải mất đến ba ngày, nếu là trên đường có dừng lại thưởng thức phong cảnh ven hồ, hoặc là đi đến thôn trang ven hồ dạo chơi, vậy thì phải tốn nhiều thời gian hơn nữa.
Tống Du cùng Tam Hoa nương nương cũng đi đến thôn trang ven hồ, thường xuyên nhìn thấy có người câu cá, bắt cá, Tống Du sẽ mua cá từ chỗ bọn họ, một nửa dùng để cho Tam Hoa nương nương ăn, một nửa thì để bản thân nướng lên ăn đỡ đói.
Cá ở đây giá cả không đắt, rất nhiều người thấy hắn là đạo nhân, sẽ trực tiếp cho hắn hai con.
Đoạn đường này cơm nước cũng không tệ.
Khí trời cũng tốt, cuối thu khí sảng, phong cảnh vô hạn.
Hai ngày sau đó.
Một người, một mèo, một ngựa đã đến bên kia hồ.
Ở nơi này có một cái bến đò, để du khách từ huyện Trường Sinh có thể ngồi đò từ bên kia hồ qua, ở đây có xây một mái đình, để cho người ta nghỉ ngơi, có một tòa ếch thần miếu phổ biến ở tại bên Kính Hồ, còn có những thôn dân bản xứ ở đây buôn bán gậy trúc, lương khô cùng đặc sản trong hồ. Một con đường đất vàng nhỏ không thấy điểm cuối, từ nơi này dẫn về phía thâm sơn.
Có tảng đá, bên trên viết: Tiên sơn Vân Đỉnh đi từ đây.
Tống Du trông thấy có thuyền từ trong hồ chèo đến, nghĩ rằng cũng là du khách đến núi Vân Đỉnh Tầm Tiên, thế nên hắn không có ý định kết bạn với bọn họ, chỉ mua mấy con cá, sau đó đi về hướng tiên sơn Vân Đỉnh.
Hiện tại con đường này vẫn chưa quá hẹp, mặt đường vẫn bằng phẳng.
Nhưng mà con đường này rất nhanh đã trở nên vừa nhỏ hẹp vừa dốc đứng, uốn lượn quanh núi, người đi ở bên trên, cơ thể đều bị nghiên, rất tốn thể lực.
Bên đường ngẫu nhiên có một ít hòn đá có thể ngồi nghỉ chân, trên mặt chúng bằng phẳng, không biết là ở năm nào tháng nào được người ta mang tới, cũng không biết về sau có bao nhiêu người đã từng ngồi lên, mặt ngoài đã bị mài đến bóng loáng. Những nơi này thường đều có thể nhìn thấy dấu vết bị lửa thiêu, có lẽ từng có người ở đây nấu cơm hoặc ngủ lại ngoài trời.
Có khi sẽ gặp được những người đi đường khác, phần lớn là sẽ bị bọn họ vượt mặt.
Bởi vì cho dù là ở bên trên núi này, bước chân của Tống Du vẫn như cũ, không nhanh cũng không chậm, so sánh với những nhóm du khách tốc độ đang bị chậm đi kia, hắn lại nhanh hơn rất nhiều.
Trái lại, du khách thì thường thích nói chuyện, thế nhân lại càng thích trò chuyện cùng đạo nhân tăng nhân, thường thường có người trong lúc đụng mặt Tống Du sẽ trò chuyện với hắn, làm hắn trì hoãn không ít thời gian.
Lúc này dưới núi không khí vẫn còn rất nóng.
Bên cạnh đường lên núi, hay bên cạnh vách đá thường thường mọc ra một loại thực vật bị người Dật Châu gọi là "Khoai lang", chúng sinh trưởng gần sát với mặt đất, gốc rễ sẽ kết ra một loại củ nhỏ, to bằng móng tay, màu đỏ tím, mỹ vị vô cùng, lúc Tống Du gặp phải cũng không nhịn được dừng lại tiến trình leo núi, hao phí không ít thời gian đi hái một chút.
Đây là hương vị mùa hè lúc nhỏ.
Lại tiếp tục đi lên bên trên, dần dần liền có chút lạnh.
Tuy nhiên ở đây lại sinh trưởng một loại hoa cỏ độc đáo của địa phương, một gốc cây thấp thấp, hoa nở ra rất nhỏ, chỉ lớn bằng một hạt gạo, bọn chúng lại mọc chung với nhau tạo thành từng khóm lớn bằng một cái trứng gà, tròn trịa, đáng yêu cực kỳ, sự lạnh lẽo theo độ cao trên núi lớn như này dường như là khí hậu thích hợp để bọn chúng sinh trưởng, hình dáng đã xinh, lại nở ra rất đẹp.
Đi trong bụi hoa, chưa kịp phát giác, đã giống như mùa hè đi ngược về mùa xuân.
Thời gian một ngày trôi qua, chỉ leo đến lưng chừng núi.
Tuy nói là lưng chừng của núi Vân Đỉnh, nhưng cũng đã là đỉnh núi của ngọn núi khác.
Đại sơn giống như núi Vân Đỉnh, không phải muốn leo là có thể leo, ngươi phải vượt qua hết ngọn núi này đến ngọn núi khác, mới có thể chân chính đi đến dưới chân núi của nó, nhận được tư cách leo lên nó.
Đường đi lên trên càng lúc càng khó đi, rất nhiều nơi căn bản không thể xem là đường, chỉ có thể nói là từng có người đi qua mà thôi, không chỉ thường phải đi xuyên qua bụi gai, còn thường thường đi trên sườn núi, thỉnh thoảng còn có thể nghe tiếng hổ gầm sói tru, làm người ta sợ hãi.
Rất nhiều người cũng chỉ leo được đến lưng chừng núi.
Cho dù là sườn của núi này, cũng đã là đứng ở trên đỉnh núi, đứng ở trên biển mây, quan sát nhân gian, phong cảnh cũng đã đủ để thỏa mãn những ai may mắn được nhìn thấy. Mà chỉ có những người cực kỳ quật cường muốn Tầm Tiên, mới có thể tiếp tục tiến về phía trước, nhưng rồi phần lớn cũng sẽ bị những nguy hiểm, trắc trở gặp phải trên đường thuyết phục bọn họ trở về.
Tống Du cũng gặp được gió núi thổi ngang qua mặt hắn, hoặc gấu lớn muốn đem hắn làm thành bữa trưa, cũng không biết đã gặp được bao nhiêu tinh linh cùng động vật hoang dã.
Một đoạn đường này nói tới cũng kỳ diệu.
Dường như càng đi lên cao, không khí càng loãng, nhiệt độ lại thấp, những hoa cỏ mọc ở bên dưới kia cũng không mọc ở đây, những cây cối ở trên núi rõ ràng cũng có sự thay đổi, mang trên mình đặc thù của cây cối vùng núi cao.
Tống Du thì mặc áo đài sen vào.
"Chúng ta đã đi lên đến đỉnh núi chưa?"
"Chưa đến."
"Núi này thật là cao!"
"Đúng vậy."
"Lúc nào chúng ta mới có thể leo đến vậy?”
"Có lẽ là hôm nay, hoặc có lẽ là ngày mai.”
"Ngao."
"Tam Hoa nương nương mệt không?"
"Tam Hoa nương nương không mệt."
"Vậy thì lạnh không?"
"Không lạnh."
"Muốn nghỉ ngơi không?"
"Không muốn."
"Vậy chúng ta dừng lại thưởng thức phong cảnh thì sao?"
"Được..."
Một người, một mèo, một ngựa liền tìm một chỗ nghỉ ngơi, đạo nhân tùy ý ngồi lên bên trên một bụi cỏ, yên lặng nhìn phong cảnh nơi xa, mèo Tam Hoa thì nghiêng người, nằm lên trên mặt đất không động đậy, con ngựa miệng nhai nhai một chút, mới bắt đầu ăn cỏ khô trên núi cao, có lẽ có sự khác biệt với cỏ khô ở dưới núi.
Nơi này đã là nơi hiếm người đến.
Thế nhưng lúc ngồi xuống, lại nghe thấy sau lưng có âm thanh chuông kêu, sau đó còn nghe được âm thanh người nói chuyện.
Thế mà còn có người tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận