Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 151: E là đã gặp được thần tiên (2)

"Ngươi nghe được chuyện gì?"
"Đường thủy từ An Thanh đến Lăng Ba đã thông rồi, ngươi biết chuyện này chưa?"
"Ừm? Làm sao thông?"
"Ha ha! Ta biết ngay là ngươi chưa có nghe qua mà!"
"Mau nói đi!"
"Trước tiên rót một chén trà đã…"
"Có cái rắm ấy! Nhanh lên, mau nói đi!"
"Thủy yêu kia bị một vị thần tiên lúc đi ngang qua tiêu diệt rồi."
"Thần tiên đi ngang qua? Thần tiên đến từ đâu?"
Thư sinh vội vàng mang cái ghế đến, ngồi xuống nhìn chằm chằm vào hắn.

"Ta cũng không biết là thần tiên phương nào, chỉ biết lúc trước có một mục đồng phát hiện thủy yêu đã chết nên chạy đến báo tin cho các đại nhân trong thành. Mục đồng đó nói rằng có một người trẻ tuổi dẫn theo hồng mã và mèo Tam Hoa, trông bộ dáng rất giống thế ngoại thần tiên đi ngao du ngang nơi này, chậc chậc, vị thần tiên này nghe bảo chưa dính giọt nước nào, cũng không biết dùng tiên pháp gì, nước sông liền tách ra, nước cứ sôi ùng ục ùng ục, sau đó thủy yêu xuất hiện.”

"Cái gì?"

"Làm sao?"

"Ngươi lặp lại lần nữa."

"Biểu huynh đừng vội."

Biểu đệ cười nói thêm, cũng không để ý bộ dáng mình bây giờ gian trá cỡ nào, chỉ từ từ mà kể lại từ đầu cho hắn.

Thư sinh nghe xong, lại giật mình hồi lâu.
Trong nhất thời hắn nhớ tới những chuyện mà mình đã nghe qua về Phục Long Quan, chợt nghĩ đến phong thái siêu nhiên như thế ngoại cao nhân của vị tiên sinh kia, trên đường ngao du nhân gian tiện tay hàng ma trừ yêu vô số, chỉ giao thiệp với người hữu duyên, đối với người vô duyên dù cho đi đến tận cửa tìm hay tìm khắp các núi rừng hoang dã cũng không thấy được. Từ đó mới thấy ngọn Âm Dương sơn này quả là một ngọn núi tiên, người trong núi lại khác nào là tiên nhân?

Xem ra mình lại có thêm chủ đề mới để viết.

Tuy nhiên, hắn cũng chưa định viết ngay bây giờ, hắn còn muốn ngẫm nghĩ thêm chút nữa, hồi tưởng lại cảnh gặp nhau của hắn và tiên sinh.

Người viết sách chính là độc giả đầu tiên của chính mình.
Cũng không biết vị tiên sinh kia lúc này đã dạo chơi đến nơi nào, lại đang làm gì.
Cách địa giới Bình Châu còn hai trăm dặm.
Tống Du đang nằm trên một đỉnh núi.

Đất trên núi khá tốt, mảnh đất này mọc đủ loại đậu Hà Lan, chúng mọc dày đặc, không chừa một khe hở nào cả, nhìn từ xa trông giống như một tấm thảm màu xanh lục.

Lúc này đậu hà lan còn chưa chín, nhưng cũng đã kết quả, kích thước lớn hơn một chút so với đậu xanh, vừa vặn có thể ăn sống.

Hái một quả đậu, lột ra vỏ ngoài, bỏ vào trong miệng, vô cùng non mịn vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, mang theo vị ngọt nhàn nhạt.

Tống Du trước kia cũng thường ăn như thế.

Lúc ở Phục Long Quan, là đậu hà lan tự mình trồng, tất nhiên là tùy tiện hái. Còn ở kiếp trước, thì là vào lúc nhỏ, trên đường tan học về nhà, cùng bạn học chạy đi hái đậu của người khác rồi nằm ngửa trên đất ăn một cách thích thú, ỷ vào sự khoan dung của người lớn đối với trẻ nhỏ mà tùy ý làm càn, quấy phá.

Hiện tại miễn cưỡng cũng coi như ăn vụng.

Chỉ bất quá ăn là phải trả.

Giống nhau chính là, vô luận kiếp trước hay kiếp này, bất luận quá khứ hay hiện tại, khoảnh khắc này đều rất yên bình, thanh tĩnh.

Nằm xuống và nhìn lên bầu trời, trong mắt tràn đầy đều là trời xanh cùng mây trắng, gió mát thổi qua trước mặt, mang theo mùi thơm ngát của đậu hà lan và đằng kia là một con chim én bay tự do trên nền trời xanh ngắt.

Chỉ cảm thấy trong lòng thanh thản, tự tại, bình yên mà tốt đẹp.

Giống như một câu nói nói rằng:

“Ta ngửa mặt nằm trên thế gian này, không cần phòng ốc, không cần lều vải, tự do, không sầu lo, khoảnh khắc đó cuộc sống của ta mới trở nên đáng giá.”

Tống Du lại bóc vỏ thêm một hạt đậu nữa.

Trong miệng lại có thêm hương vị trong veo thanh mát.

"Sột sột soạt soạt ! ".

Mèo Tam Hoa bên cạnh đang bò, ngửi trái ngửi phải, nhìn lên nhìn xuống, thỉnh thoảng nhảy lên vồ lấy mấy con bướm nhỏ đang bay lượn là đà trên mặt đất.

Loại bướm này chỉ to bằng móng tay, có màu xanh tím, rất khó bắt được. Nếu bắt được nó, nàng sẽ đem đến bên con ngựa gần đó, bỏ tất cả vào bên trong túi vải, chờ chút lấy ra cho chim én ăn.

Nàng cảm thấy con chim én kia luôn sợ nàng.

Đạo sĩ nói chim én cũng sẽ sợ mèo.

Thế là trên đoạn đường này nàng đều không bắt chim chóc để ăn, có nhiều lần nàng có thể bắt được chúng rất dễ dàng, nàng đều nhịn xuống, thả cho chúng bay đi, nhưng chim én vẫn là sợ nàng, không chịu đứng chung một chỗ với nàng. Nàng nghĩ nếu nàng bắt vài côn trùng đưa cho hắn ăn, lấy lòng hắn một chút, có lẽ sẽ tốt hơn.

Đối với chuyện này Tống Du cũng mặc kệ, mặc nàng tự chơi đùa.

"Hô . ."

Chim én bay thấp xuống, hô lên một câu rồi lại bay đi:

"Tiên sinh, có người tới."

Vừa dứt lời, giọng nói của một phụ nhân vang lên:
"Tên trộm từ đâu ra?"
Tống Du lập tức từ bên trên bờ ruộng đứng lên.
Chỉ thấy một phụ nhân với làn da rám nắng đi lên từ con đường nhỏ dưới núi, nhìn chằm chằm vào người đang đứng trên bờ ruộng, vừa lo lắng vừa tức giận.
Thấy là một đạo nhân, nàng mới hơi thả lỏng một chút, nhưng vẫn rất tức giận như cũ.
"Ngươi là ai? Tại sao lại ăn cắp đậu Hà Lan của ta?"
Cảnh này rất giống với kiếp trước lúc bé ăn vụng đậu Hà Lan bị người lớn phát hiện.
Thế nhưng rốt cuộc đã không phải thực sự như khi còn nhỏ.
"Đại tẩu chớ hoảng sợ."
Tống Du mỉm cười đứng lên, vỗ vỗ bụi đất và cỏ vụn trên quần áo, duỗi tay chỉ vào mảnh đất kia, lập tức có từng tia từng tia ánh sáng rơi xuống, như sao như mưa, rơi ra từ chỗ ngón tay.
Sau đó mới chắp tay nói:
"Tại hạ là người huyện Linh Tuyền Dật Châu, ngao du thiên hạ, dọc đường ngang nơi đây, mượn ít đậu hà lan của đại tẩu giải thèm một chút. Tuy nhiên tại hạ tuyệt đối không phải ăn trộm, đậu hà lan nơi đây nhiều nhất sẽ mọc lại trong một đêm, nói không chừng còn mọc tươi tốt hơn trước đây một chút, đại tẩu thỉnh chờ xem là được."
"Ngươi..."

Phụ nhân nhất thời sợ hãi, không biết nên nói cái gì cho phải.

"Tại hạ cáo từ."

Tống Du chắp tay với nàng một cái, liền đi xuống núi.
Mèo Tam Hoa tiếp tục nhảy lên hai lần, nỗ lực bắt lấy bướm nhỏ, quay đầu nhìn lại, thấy hắn rời đi, nàng bất đắc dĩ nhìn chằm chằm bướm nhỏ, sau cùng quay đầu chạy đuổi theo đó hắn. Hồng mã yên lặng bước từng bước một, Yến tử chao lượn trên bầu trời cắt qua không trung một đường cong tao nhã, cũng bay theo hắn.

Con đường nhỏ có nhiều bụi cỏ mọc rậm rạp, đi không bao xa, mấy bóng người đã bị che khuất, chỉ có tiếng chuông ngựa đinh đang vẫn còn mờ nhạt vang lên trong núi, không biết truyền đến từ đâu.
Phụ nhân ngơ ngác nhìn theo, mở to hai mắt.
Qua rất lâu, mới vỗ đùi một cái.
"Ai nha!"
Lần này e là đã gặp được thần tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận