Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên

Chương 130: Hành trình kỳ diệu (1)

Lúc hoàng hôn, trên núi Mã Đề.
Một con chim én trên mấy tầng mây nấn ná hồi lâu, chao qua liệng lại, nhẩm đi nhẩm lại trước trong lòng một lát nữa nên nói thế nào làm thế nào, đợi đến khi bảo đảm không còn bỏ sót một chuyện nào, lúc này mới dám xuyên qua mấy tầng mây bay xuống, đi vào mái đình nọ.
Người giang hồ trên Yến Tiên Đài bên dưới sớm đã tản ra từ lâu, chỉ còn một số người vẫn còn rải rác ở nơi này, hoặc là luận bàn, hoặc là thảo luận, hoặc là hẹn nhau tản bộ, nói chuyện thiên hạ.
Trong đình có một đạo nhân tuổi trẻ khoanh chân ngồi tại chỗ, hai mắt nhắm nghiền.
Mèo Tam Hoa nấp ở bên trái mái đình, nó cuối người chổng mông lên vặn eo bẻ cổ, duỗi mình xong, lại đem đầu lắc đến ngũ quan mơ hồ.
Chim én dừng lại ở phía bên phải của mái đình và biến thành một thiếu niên.
Đạo nhân tuổi trẻ cũng mở hai mắt ra.
"Túc hạ hữu lễ."
"Tiên sinh đợi lâu, ta..."
Những thứ đã diễn luyện sẵn trong đầu lúc nãy đột nhiên biến mất.
Thiếu niên trầm mặc một lát, chỉ xoay người đưa tay, trong lòng bàn tay chứa một viên đan dược nhỏ màu đỏ: "Mời tiên sinh uống viên đan dược này."
Tống Du tiếp nhận, nhìn sơ qua, liền đối với mèo con bên cạnh nói: "Tam Hoa nương nương ở lại đây, ta phải đi khỏi nơi này một lát, tuy nhiên thân xác vẫn sẽ lưu lại đây, Tam Hoa nương nương đừng cho là ta đã chết..."
Mèo Tam Hoa quay đầu nhìn hắn:
"Cái gì?"
Tống Du lắc đầu không nói, ngửa đầu uống viên đan dược.
Thiên địa rung mạnh, linh hồn xuất khiếu.
Thế giới vẫn là thế giới đó, màu sắc vẫn là màu sắc này, có chút khác biệt, nhưng lại không biết diễn tả như thế nào.
Lúc này mèo Tam Hoa quay đầu nhìn ‘Tống Du’ đang ngồi dưới đất, lại ngẩng đầu nhìn một ‘Tống Du’ khác đã đứng lên, đôi mắt nó đang dần mở to, miệng hơi hé ra, khi nhìn kỹ thì mơ hồ có thể thấy hai chiếc răng nanh nhỏ lộ ra, trông vô cùng ngạc nhiên.
"Đạo sĩ ngươi biến thành quỷ rồi!"
"Chỉ là dùng hồn đi lại mà thôi."
"Hồn đi là đi cái gì?'.
"Trở về ta sẽ giải thích cho Tam Hoa nương nương." Tống Du nhỏ giọng nói, "Ta nhờ Tam Hoa nương nương xem chừng thân xác của ta thay ta nhé."
"Nha..."
Tống Du lúc này mới nhìn về phía thiếu niên kia, gật đầu với hắn:
"Xin túc hạ dẫn đường."
"Được..."
Thiếu niên kia đột nhiên biến trở về thành chim én.
Kỳ diệu là, Tống Du cũng giống hắn biến thành một con chim én. Bởi vì mắt chim én khác với mắt người, ánh sáng của vạn vật chúng nhìn thấy cũng khác người, sau khi trở thành chim én, cảm thụ lớn nhất của Tống Du chính là cả thế giới đã thay đổi trong mắt mình.
Thiên địa vạn vật xa gần, cao thấp, sắc thái, thậm chí cả cảm giác đối với động và tĩnh của chúng, đều không giống nhau.
Ngay cả khi nhìn Tam Hoa nương nương cũng có chút sợ hãi.
Chỉ có thể dùng hai chữ kỳ diệu để hình dung.
"Đi..."
Thiếu niên hóa thành chim én vỗ cánh bay đi.
Tống Du tất nhiên là không có kinh nghiệm bay của chim én, nhưng lúc này hắn cũng không cần bản thân tự đi điều khiển, hoàn toàn là chim én phía trước bay như thế nào, hắn không khống chế được tự nhiên mà bay theo thế ấy.
Mà cảm giác của các giác quan thì vẫn được bảo lưu lại.
Thế là hắn chạm được gió đêm, đụng đến mây mù, mười vạn cánh rừng típ tắp đột ngột xuất hiện trong tầm mắt, những dòng sông xanh ngắt vắt ngang mặt đất, lại trông về phía xa xa trời chiều đang khuất dần sau đường chân trời, ráng chiều rực rỡ nhuộm đỏ một mảnh sơn hà.
Chim én bay nhanh, bay gấp, còn thích chuyển hướng liên tục.
Khi thì lên như diều gặp gió, gần như thẳng đứng, trong toàn bộ tầm mắt không thể nhìn thấy bất cứ một sự vật gì trên mặt đất, giống như là muốn đâm thủng bầu trời, thẳng tiến đến khi đụng vào chỗ sâu trong các tầng mây, làm cho đầy người ẩm thấp mát lạnh.
Ra khỏi những đám mây, là cả một biển mây.
Bầu trời lúc hoàng hôn vô cùng tinh khiết, trời chiều trên cao vẫn chưa hoàn toàn biến mất, biển mây bị nhuộm đỏ, trên đầu đã bắt đầu xuất hiện những ngôi sao sáng, hơn nữa còn càng ngày càng nhiều.
Tại thời điểm này dường như trái tim cảm nhận được sự tự do vô hạn, như thể thế giới dù rộng lớn đến mấy đều có thể chinh phục được.
Chưa kịp cảm thụ bao lâu, chim én lại bỗng nhiên thu cánh, giống như là một mũi tên, thẳng tắp thả rơi tự do xuống tầng tầng biển mây.
Đợi đến một lần nữa xuyên qua mấy tầng mây, tràn đầy trước mắt tất cả đều là đất đai rộng lớn, nếu là người ngoài đứng xem, cũng chỉ là thấy hai con chim én bay lượn trên trời thôi, chưa cảm thấy có gì đáng ngạc nhiên, nhưng nếu tự thân thể nghiệm, lại là gió thổi gấp rít gào, chiến đấu đánh cuộc với trời cao, có thể khiến người bình thường sợ hãi đến hét lên.
Cho đến khi mặt đất càng lúc càng gần, cỏ cây trên đất mới có thể nhìn thấy rõ ràng, hắn cảm thấy mình tưởng chừng sắp đâm sầm xuống đất, ngay lúc ấy chim én mở rộng cánh, đột nhiên đổi hướng rồi bay sang trái.
Cứ như thế lúc trái lúc phải, chợt cao chợt thấp.
Loại kích thích này đem đến cho người ta cảm giác giống như từ trên không trung quan sát toàn bộ non sông gấm vóc hùng vĩ bên dưới, thách thức giới hạn của các giác quan và tâm trí của một người.
Thế nhưng đối với một con chim én thực thụ mà nói, đây bất quá là chuyện tầm thường mà thôi.
Sắc trời dần tối, dãy núi chỉ còn là những bóng dáng lờ mờ, dòng sông cũng trở thành một dãy chứa đầy ngân hà lấp lánh.
Chim én bay dần xa nơi người ở, hướng về phía hoàng hôn.
Đáng tiếc con đường nào cũng có cuối.
Chim én bay vào một trạch viện sâu trong núi rừng.
"Bùm..."
Hai con chim én đều hóa thành hình người.
Dưới mái hiên của trạch viện đều là những tổ chim én, trong viện và ngoài viện đều có rất nhiều chú chim bay ra bay vào, kêu líu ríu.
Ánh đèn màu sắc trong viện treo rất cao, nhưng lại không mấy một bóng người.
"Tiên sinh..."
Thiếu niên lặng lẽ nhìn hắn, đưa tay mời vào.
Tống Du cùng hắn đi vào.
Đi vào một gian phòng lớn, bên trong trang trí trang nhã, chỉ có một lão giả ngồi ở vị trí đầu. Lão giả kia dáng người cao gầy, tóc như sợi chỉ bạc, nếp nhăn đầy mặt, tựa như gió thổi liền tắt. Chỉ cần nhìn bộ dáng này của hắn, Tống Du đã biết được vì sao Yến Tiên ở đây lại để cho thủy yêu kia có thể làm loạn một phương.
Mà vừa thấy hắn đi tới, lão giả lại vội vàng cầm lấy quải trượng đứng lên, hướng hắn chắp tay nói:
"Khách quý đến nhà, không có từ xa tiếp đón..."
Tống Du không dám thất lễ, cũng vội vàng hoàn lễ:
"Tại hạ Tống Du, người huyện Linh Tuyền Dật Châu, sớm nghe qua đại danh của Yến Tiên, bây giờ mới được gặp mặt, thật là hạnh ngộ."
"Không đảm đương nổi không đảm đương nổi, đó bất quá là thế nhân dưới núi tự đặt lung tung mà thôi." Thanh âm của Lão giả cũng già nua vô cùng, lại vội vàng chỉ vào cái ghế bên cạnh, "Đạo hữu mau mau mời ngồi."
"Đa tạ."
Tống Du cũng không khách sáo, bảo ngồi thì ngồi.
"Ấn theo thói quen của thế nhân dưới núi bây giờ, đạo hữu gọi ta một tiếng Yến công là được, hai từ Yến Tiên thực sự là không đảm đương nổi."
"Yến Tiên khách khí."
"Đạo hữu tuy tuổi nhỏ nhưng một thân đạo hạnh kinh người, ở huyện Lăng Ba lại còn vì dân trừ hại, là người đại nghĩa, ta vốn nên tự mình đến mời, hiềm nỗi lớn tuổi, đi lại không tiện, đành phải bảo tên tôn tử không nên thân này của ta thay ta đến mời đạo hữu." Lão giả nói xong thì nhìn sang thiếu niên đang đứng cung cung kính kính ở một bên, âm thầm lắc đầu: “Tiểu tử này nhát gan vô dụng, chỉ mong không làm đạo hữu phiền lòng."
"Yến Tiên lời ấy sai rồi..."
Tống Du cũng nhìn sang thiếu niên đang cúi đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận